Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2014

Băng Tuyết Hoa ( Chương 87 )

Chương 87: 

Đào Hoa Cốc.

Ánh nắng ấm áp chiếu xuống những cành hoa đào màu hồng phấn, đem những giọt sương sau cơn mưa trên những cánh hoa đào ánh lên những ánh sáng lấp lánh huyển ảo. Rừng trúc âm u vẫn yên bình tĩnh lặng như trước, căn nhà trúc đơn sơ nhỏ bé vẫn như ngày nào, đơn giản và xinh đẹp.

Bất chợt, một bóng trắng bay vút lên cao, đôi cánh trắng lớn trên bầu trời chao lượn mạnh mẽ. Bóng dáng to lớn chứa đầy sức mạnh mang theo tiếng kêu thanh thúy làm chấn động cả bầu trời.

Minh Châu Bảo Ngọc ( Chương 2 )

Đệ nhị chương: Minh Châu Bảo Ngọc

Cặp song sinh Minh Gia khi ra đời đều mập mạp khỏe mạnh, xinh xắn đáng yêu. Khi được mọi người hỏi đến tên hai đứa trẻ, vị tổng cận vệ nào đó nhẹ nhàng ôm lấy thê tử, nhìn hai hài nhi trong nôi đang mở to hai cặp mắt tròn xoe nhìn phu thê hắn. Tiếng nói yêu chiều nói lên hai cái tên:
Minh Trúc, Minh Châu.
Minh Trúc, hắn muốn con trai hắn lớn lên thực tốt, thực khỏe mạnh. Trở thành một nam nhân đỉnh thiên lập địa, ngay thẳng chính trực cả đời, có năng lực bảo vệ nương cùng muội muội nhỏ tuổi.

Minh Châu Bảo Ngọc ( Chương 1 )

Đệ nhất chương: Tần Ngạo Tuấn.
Nắng sớm chiếu xuống trong mùa đông giá lạnh, êm dịu là vậy, ấm áp là vậy. Khung cảnh như vậy thực sự khiến người ta cảm thấy yên bình và nhẹ nhõm.
Nhưng một nơi nguy nga tráng lệ như Bắc Thành Vương phủ thực sự là một địa điểm sát phong cảnh không chút nương tình, lộn xộn đến mức không thể lộn xộn hơn. Ổn ào đến mức không thể nào yên tĩnh nổi ( Bích Tuyết: ==!! )
Nguyên nhân chỉ có một!
“ Soạt”

Bản chất sau những chiếc mặt nạ hoàn mỹ ( Phiên ngoại 4 )

Phiên ngoại 4: Ngày cưới. (3)
Thế nào là bá vương ngạnh thượng cung?
Câu này nói ra, có lẽ ai ai cũng hiểu rõ.
Ngày tân hôn, chú rể là Vương Thành đây thật không làm bẽ mặt các đấng mày râu khác, đem cô vợ trẻ áp xuống giường, thân thể cao lớn vây lấy cô trong vòng ôm mạnh mẽ, chuẩn bị tiến trình “ăn thịt” con thỏ trắng trông chừng vô cùng ngon mắt mà cũng không kém phần ngon miệng.Mà con thỏ trắng ngon lành kia, lúc này vô cùng không có tiền đồ đem toàn bộ những bài học cùng lời răn dạy của một nữ hồ ly nào đó quên sạch bách không còn một mảng. Tất thảy những gì được nữ yêu kia cho nhìn qua hay tìm hiểu lúc này đều không hiện diện trong đầu, đôi mắt to trong suốt nhìn chằm chằm người đàn ông đang nằm trên người mình vô cùng hoảng hốt, biểu hiện vô cùng bối rối của một kẻ sắp bị ăn trước một người chuẩn bị ăn thịt.

Bản chất sau những chiếc mặt nạ hoàn mỹ ( Phiên ngoại 3)

Phiên ngoại 3: Ngày cưới ( 2 )
medina_by_hiliuyun-d35pos3
Cửa phòng tắm khẽ mở, chú rể liền bước vào trong. Mắt nhìn cô gái nhỏ kia xấu hổ cùng túng quẫn tới mức cúi gầm mặt xuống đất, cái đầu nhỏ cúi thấp đến mấy cũng không giấu được gò má cùng vành tai đỏ bừng như muốn đem da mặt mỏng manh thiêu cháy kia. Đôi tay xoắn vít vào nhau lúng túng.

Bản chất sau những chiếc mặt nạ hoàn mỹ ( Phiên ngoại 2 )


Phiên ngoại 2 : Ngày cưới.
Tình yêu, nói đến tình yêu bền vững trọn vẹn. Quà thời gian sẽ trở thành gì?
Đương nhiên sẽ là lễ cưới nguy nga tráng lệ!!!!
Hai nhân vật chính yêu quý của chúng ta cũng chẳng có chút gì là ngoại lệ.

Bản chất sau những chiếc mặt nạ hoàn mỹ ( phiên ngoại 1 )

Phiên ngoại 1: Không đành lòng.
Vương Thành rời khỏi trường đại học Mễ An, cư nhiên ngay lập tức tiến hành hoài bão của riêng mình. Bản thân làm việc trong một tập đoàn lớn, nhanh chóng trong vòng 3 tháng được tín nhiệm, vượt qua cuộc tranh cử gắt gao nhưng đơn giản, nghiễm nhiên trở thành giám đốc chi nhánh công ty phần mềm quốc tế YB, quả nhiên thời buổi này chọn tài chứ không cần nhất thiết là phải có kinh nghiệm quá nhiều. Điều này thể hiện cho việc, các công ty lớn cần ở bạn là khả năng làm ra tiền, chứ chẳng buồn quan tâm đến việc bạn đã làm cái gì, bao lâu. ( __ __! Vâng! Xã hội nó phũ thế đấy ạ )
Nói thì vậy, cuộc sống công việc hoàn toàn thuận lợi, chuyện tình yêu bạn gái có vẻ như cũng khá là tốt, nhưng bản thân vốn là một giám đốc, làm ban lãnh đạo. Còn tình yêu thì sao? Người ta thường nói, đối với những người đàn ông thành đạt lạnh lùng như anh, đối với việc tình yêu thì luôn luôn thuận lợi, đương nhiên cũng luôn là người chủ sân rồi.

Bản chất sau những chiếc mặt nạ hoàn mỹ ( chương 10 )

Chương 10: Cao nhân ắt cao nhân trị! Ai mới là cao nhân?


Anh ta còn đáng sợ hơn cả chị cô. Chị cô dùng thủ đoạn biến thái, lấy một hóa mười. Còn anh ta đánh thẳng vào ý chí sống còn, chỉ có được chứ không có mất…

Bản chất sau những chiếc mặt nạ hoàn mỹ ( chương 9 ) 18+

Chương 9: Sự thật ngỡ ngàng

Tò mò nhấn vào, cô rành rọt đọc từng chữ, tâm trạng cũng theo từng chữ mà lên xuống khác nhau. Mừng rỡ, đỏ mặt, ngỡ ngàng đến không thể tin nổi…
.

Bản chất sau những chiếc mặt nạ hoàn mỹ ( chương 9 )

Chương 9: Sự thật ngỡ ngàng


Tò mò nhấn vào, cô rành rọt đọc từng chữ, tâm trạng cũng theo từng chữ mà lên xuống khác nhau. Mừng rỡ, đỏ mặt, ngỡ ngàng đến không thể tin nổi…
.

Bản chất sau những chiếc mặt nạ hoàn mỹ ( chương 8 )

Chương 8:  đêm mãi dài, mưa mãi rơi.


Họ làm sao mà giúp được cô?
Bởi vì cô là cô dâu đáng thương nhất trên đời này…

Bản chất sau những chiếc mặt nạ hoàn mỹ ( chương 7 )

Chương 7: đêm tân hôn.


Em không biết ngày ngày đứng từ xa nhìn em, cái cảm giác ấy nhức nhối khó chịu thế nào đâu…
 .

Bản chất sau những chiếc mặt nạ hoàn mỹ ( chương 6 )

Chương 6: hợp đồng hôn nhân.


Anh ta muốn bừa bãi lấy một người vợ? Được thôi! Cô sẽ giúp anh ta 1 tháng, lấy được lợi ích sau đó cũng đoạn tuyệt cái thứ tình cảm ngu ngốc này đi, xem như là cô nhìn nhầm người, cô yêu nhầm anh ta!…
.

Bản chất sau những chiếc mặt nạ hoàn mỹ ( chương 5 )

Chương 5: điều kiện thứ 3


1 là tiền. 2 là cả tiền cả quyền. Thế 3 là cái gì đây?…
.

Bản chất sau những chiếc mặt nạ hoàn mỹ (Chương 4)

Chương 4: lời tâm sự lúc nửa đêm


Nhiều lúc cô cũng phải cảm ơn bản thân đã có được 5 năm tu luyện bền bỉ, bản thân là một yêu nữ cũng không tồi, có thể thu giữ cái rung động đó sâu vào bên trong, bề ngoài vẫn có thể ứng xử nói chuyện như bình thường…
 .

Bản chất sau những chiếc mặt nạ hoàn mỹ ( chương 3 )

Chương 3: thế nào là yêu nữ?


Nếu biết mà không nói thì là gì?
Là một người phụ nữ thật sự nguy hiểm, một sinh vật đáng dè chừng…
Nhưng là một sinh vật nguy hiểm mà không ai biết thì sao?…
 .

Bản chất sau những chiếc mặt nạ hoàn mỹ ( chương 2 )

Chương 2: Vương Thành


Anh dường như không có chút gì vội vã như cảnh tượng kia, điềm đạm thư thái, ung dung hòa nhã. Mái tóc đen rung động nhẹ nhàng, những lọng tóc mềm mượt khẽ đưa lại qua vầng trán thông minh, huyền ảo như vẻ đẹp của cặp mắt nghiêm nghị ấy…
 .

Bản chất sau những chiếc mặt nạ hoàn mỹ ( chương 1 )

Chương 1: Bản chất sau những chiếc mặt nạ hoàn mỹ
Đó là từ khi cả hai cầm lấy cái máy tính, gõ lên những chữ đầu tiên, bản thân sâu thẳm trong tiềm thức đã hình thành nên một thứ rất mới…

Thiên Vũ: Chậc! hôm nay phải đi làm sao?
“Gió xuân man mát phơi phới thổi
Gian nhân vẫn lười biếng nằm nhà cắm iphone
O____o
- Phụt…. – Ngụm nước ngọt trong miệng Âu Lục Vân toàn bộ đem ra “lau chùi” cái màn hình, cô ngay lập tức giật mình – AAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Băng Tuyết Hoa ( Phiên ngoại 4 )

Phiên Ngoại 4: Nụ hôn đầu ( Hạ )
Tâm tình của Bắc Thành tiểu vương gia đang không tốt.
Không đúng, phải là cực kỳ tồi tệ!
Tần Ngạo Tuấn chồng cằm trong tòa các nhỏ trong hoa viên trầm tư, từ lúc hắn lỡ tay làm rách búp bê của Châu Nhi, nhìn thấy gương mặt non nớt đong đầy nước mắt của nàng, tâm tình của hắn liền theo đó mà rơi xuống đáy vực, xấu tới cực điểm.
Hắn thực sự không phải cố ý đâu.
Bây giờ phải làm thế nào? Châu Nhi dường như rất tức giận, thậm chí hắn còn nhìn thấy trong cặp mắt long lanh nước ấy chứa đựng biết bao ngỡ ngàng cùng thất vọng…

Băng Tuyết Hoa ( Phiên ngoại 3 )

Phiên ngoại 3: Nụ hôn đầu!! ( Thượng )
( Bích Tuyết: =)))) ôi chao cái tựa đề )
Trong hoa viên vương phủ vào ngày đông, tuyết lặng lẽ rơi. Vị vương gia nào đó vì muốn làm vui lòng thê tử đã sai thợ vườn giỏi nhất đến trang viên của Vương phủ trồng thêm biết bao loại hoa cỏ xinh đẹp cùng sặc sỡ, với mong muốn luân phiên xuân hạ thu đông hoa viên vẫn luôn nườm nượp hoa nở đẹp đẽ.
Giữ sân vương phủ tuyết trắng như bông, một nữ oa nhi bốn tuổi đang nghịch những nắm tuyết dưới chân, vo thành một hình tròn méo mó. Mái tóc đen mềm thắt bím buộc hai bên, dây thắt gắn thêm một chiếc lục lạc nhỏ theo mỗi cái xoay đầu của bé lại phát ra âm thanh dễ nghe. Trên người tiểu oa nhi khoác một bộ y phục bằng gấm màu cam đậm, gương mặt nhỏ hồng hào khỏe manh, cặp mắt to đen linh động trong suốt, cái mũi vì khí trời lạnh giá mà hồng  lên…đường nét gương mặt thực có điểm giống với ai đó, cùng với đôi môi đỏ chúm chím hé ra nụ cười ngây ngô quả thực giống với ai kia như từ một khuôn đúc mà ra.

Băng Tuyết Hoa ( phiên ngoại 1 )

Phiên ngoại 1: 5 năm sau…
Nữ nhân xinh đẹp nằm nghỉ trên chiếc ghế trúc trong hoa viên sưởi nắng, nàng híp lại đôi mắt xinh đẹp, mai má trắng hồng dưới ánh nắng mà như ngọc trai tỏa sáng. Trên người mặc một bộ y phục bằng gấm ưu nhã xinh đẹp, bàn tay thon nhỏ vuốt ve cái bụng đã sớm nổi rõ lên. Trên khuôn mặt nhỏ nhắt hiện lên nét cười khả ái dịu dàng.
Nam nhân từ xa bước vào chính là nhìn thấy nàng như vậy.

Thứ Tư, 11 tháng 6, 2014

Song Tâm ( Phiên ngoại 1 )

Ngoại truyện : Mối quan hệ giữa Ngôn Tuân và Đường Minh Hạo.
Nói về nguyên nhân Đường Minh Hạo và Ngôn Tuấn trở thành bạn bè thân thiết, đó là một caauc huyện khá dài. Khi mới bước vào trường đại học, một người đẹp trai cá tính, lại năng nổ như Ngôn Tuấn mau chóng thu hút được sự chú ý của sinh viên trong trường. Chỉ trong 1 tháng từ khi nhập học, cái tên Ngôn Tuấn đã mau chóng lan trường khắp các khoa của trường đại học nghệ thuậ A. Đồng nghĩa với việc, lượng quà tặng trong tủ cá nhân của anh mỗi ngày một đầy lên.
Đường Minh Hạo thì không như vậy.

Song Tâm ( Chương 7 )

Chương 7: Black Angel.
Bên dưới lòng đất sâu, che dấu một công trình thí nghiệm đồ sộ. Những phòng nghiên cứu vô khuẩn cùng trang thiết bị tiên tiến đang hoạt động ngày đêm. Những nhà khoa học tập trung phân tích những con số kết quả của thí nghiệm đang chạy trên màn hình tinh thể lỏng, nét mặt chuyên sâu phân tích lý do.
Bên trong căn phòng sâu nhất, phía sau những thiết bị nghiên cứu hóa học, một người đàn ông lớn tuổi trầm tư ngồi trên bàn làm việc nhìn qua lớp cửa xếp tiến trình công việc ở bên ngoài. Ngón tay ông gõ thành nhịp trên tập tài liệu màu đen, đáy mắt mang theo tuổi đời càng lúc càng thêm sâu.
” Tài liệu cơ mật về thiết bị X
BA”

Song Tâm ( Chương 6 )

Chương 6: Chào em, tôi là Đường Minh Hạo.
- Hạng mục này, tôi không chọn.
Trần Nhược Tuyết đem còn dấu tròn thả trở lại trong hộp. Quảng trường rộng lớn lặng ngắt như tờ, những cô gái bên dưới khán đài đều đồng loại dùng ánh mắt kinh ngạc không thể tin nhìn cô. Người đàn ông dẫn chương trình quả thực cũng không lường trước được tình huống này, trong giây lát trở nên lúng túng.
- Có thể đúng không?
Đúng là không có quy định bắt buộc phải bỏ phiếu.

Song Tâm ( Câu chuyện nhỏ số 1 )

Câu chuyện nhỏ số 1: Ai là người tuyệt nhất.
Vào một ngày đẹp trời, 4 tên con trai như bao nhiêu ngày khác ngựa quen đường cũ lẻn vào phòng nhạc cụ của cô bé nào đó. Khi đó cô gái nhỏ kia đang ngồi gảy những nốt nhỏ trên chiếc đàn ghita, vừa ghi xuống cuốn sổ nhỏ màu xanh nhạt lần trước được các anh tặng những chú thích gì đó vô cùng quan trọng.
- Tiểu Tuyết.

Song Tâm ( Chương 5 )

Chương 5: Bảng bình chọn cuối cùng.
Trần Nhược Tuyết hôm nay nghĩ đến việc muốn tìm Trần Đông Phương nói chuyện. Không ngờ khi mới tới nơi làm việc của anh ta lại phải chứng kiến một khung cảnh hỗn loạn như thế này.
- Cậu ta lại phát điên cái gì vậy?
Cô mở miệng hỏi nữ trợ lý trẻ tuổi sắp bị dọa đến mức mặt mày trắng bệch đứng ngoài cửa. Tên này, nói gì thì nói người ta cũng là phụ nữ, cho dù có nổi giận phát khùng gì đi nữa cũng không nên dọa đến mức này chứ. Rốt cuộc còn muốn cô đổi cho cậu ta bao nhiêu người trợ lý nữa thì mới vừa lòng?

Song Tâm ( Chương 4 )

Chương 4: Cuộc bầu chọn công khai.
Đã đi tới đây rồi chẳng lẽ lại tay không quay về? Cô bé đó dù sao cũng đã ngủ rồi, bây giờ không phải chỉ cần lấy quyển sách trên mặt cô ấy xuống là xong rồi sao?
Đoàn Khiết gỡ tay Phong Tử đang nắm lấy vai mình muốn đến gần, nhưng lần này lại bị Ngôn Tuấn kéo trở về.
- Lại chuyện gì nữa?
Không phải mới vừa nãy còn nói chuyện này do cậu bày ra, muốn cậu đi trước mở đường à? Sao bây giờ lại năm lần bảy lượt muốn cản trở cậu thế.

Song Tâm ( Chương 3 )

Chương 3: Cô gái bí ẩn.
Bên ngoài cửa phòng treo một tấm bảng ngay ngắn BS914. Bên trong phòng, tiếng piano vang lên một bản nhạc ngọt ngào, mang tâm tư rung động da diết của một người con trai đang khao khát tình yêu. Bên chiếc đàn sang trọng,  bóng dáng của một chàng trai trang nhã ở dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh đắm chìm vào âm điệu nhịp nhàng. Ngón tay anh uyển chuyển lướp trên phím đàn màu trắng, đánh lên những âm điệu say đắm lòng người.
Một tiếng động bất chợt cắt ngang bản nhạc của anh, chàng trai trẻ ngửng đầu nhìn về phía cửa không khỏi ngạc nhiên kêu lên.
- Anh Ngôn Tuấn! Giờ này sao anh lại ở đây?

Song Tâm ( Chương 2 )

Chương 2: Đêm dài.
Chiếc xe màu đen dừng lại trước cổng một khu chung cư lớn. Đường Minh Hạo kéo xuống chiếc mũ lưỡi trai, cẩn thận chỉnh lại quần áo rồi bung dù bước xuống xe.
- Minh Hạo! Ngày mai sẽ bắt đầu từ 7 giờ. 6 giờ tôi sẽ đến đón cậu.
- Được!
Anh gật đầu hiểu rõ. Cơn mữa nặng hạt ào ào đổ xuống, Đường Minh Hạo nhìn ánh đèn đường thắp sáng con đường dát đá hoa cương màu xám quen thuộc không khỏi thở dài một tiếng. Tâm tình mệt mỏi cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Song Tâm ( Chương 1 )

Chương 1: Mưa bay mịt mờ.
“ Vâng! Lúc này rất đông khán giả đã đến đây để chứng kiến khoảnh khắc nhận giải của nam diễn viên trẻ tuổi sáng giá nhất hiện nay. Nam diễn viên Minh Hạo đã xuất sắc vượt qua các ứng cử viên tài năng khác để vinh quang đứng lên bục nhận giải thưởng cao quý “ Nam diễn viên mới xuất sắc nhất”. Quả thực là một thành quả đáng giá trong một năm bùng nổ của anh…”
- Tắt đi.
- Vâng? – Người ngồi phía đầu xe ngạc nhiên quay người về sau.
- Lịch trình kín cả ngày khiến tôi rất mệt, để tôi ngủ một chút.

Băng Tuyết Hoa ( Chương 86 )

Chương 86: Ba năm
3 năm sau…
Trong căn phòng mỹ lệ, mọi thứ vẫn hoàn mỹ như lúc ban đầu. Chiếc thảm lót sàn bằng lông thú vẫn sạch sẽ mềm mại, trên chiếc giường lớn được lót bằng đệm bông, con thú bằng vải vẫn ngốc nghếch ngồi một chỗ, bộ dáng khả ái ngô nghê vẫn khiến người nhìn thấy nó nảy sinh ý muốn kéo hai cái má mềm nhũn kia như trước.
Nhưng nói này, sớm đã trở nên lạnh lẽo. Cho dù tất cả mọi thứ đều không thay đổi, nhưng hơi ấm của người con gái đó đã tan đi từ bao giờ. Trong căn phòng này, không còn tiếng nói của người con gái ấy, khắp nơi cũng chỉ mang lại cho người ta cảm giác cô độc lạnh lùng.

Băng Tuyết Hoa ( Chương 85 )

Chương 85: Mai Quế Xuân Hạnh Lầu, Đào Uyển Nhi Đào Hoa Cốc.
Cốc Đào Hoa. Con chim trắng nhỏ ngoài vườn đào kiên cường tập bay từng quãng một, nó vụng về sử dụng đôi cánh trắng, thân hình màu trắng toát nhấp nhô lên xuống không hề dừng lại. BÊn trong căn nhà trúc nho nhỏ là một thoáng tĩnh lặng, nữ nhân bạch y thoải mái ngồi dựa trên chiếc ghế mây bên cạnh cửa số đọc sách, thần thái của nàng tập trung suy nghĩ, lâu lâu dường như gặp phải vấn đề khó, hàng chân mày mảnh mai lại hơi nhíu lại. Thiếu nữ mặc áo xanh ngồi ở bên cạnh nàng cũng chuyên tâm cầm chiếc kim thêu trong tay, khéo léo tạo nên bông hoa mẫu đơn xinh đẹp nho nhỏ trên tấm vải lụa.
Trên chiếc giường trúc, một mỹ nhân diễm lệ im lìm nằm đó, những đường nét sắc sảo mê người tĩnh lặng chìm vào giấc mộng.

Băng Tuyết Hoa ( Chương 84 )

Chương 84: Huyết hồng tang thương.
Từ căn nhà trúc hắt ra những ánh nến dịu dàng xuyên qua khe cửa, in bóng xuống sân ngoài như những bông hoa mập mờ rung động. Bên trong phòng, bàn đồ ăn đã nguội đi từ bao giờ, hai nữ nhân mỗi người một góc phòng tâm tư không ổn không ngừng đưa mắt nhìn ra ngoài.
- Tiểu thư! Muộn như vậy sao bà bà vẫn chưa về? – Liễu Nhi mím môi ngóng ra cửa. Nóng vội bấm ngón tay lo lắng. Từ ngày nàng và tiểu thư đến đây, chưa bao giờ thấy bà bà đi muộn như vậy cả.
- Ta cũng không biết! – Hàn Băng Băng lắc đầu, trong lòng không rõ từ đâu dâng lên một nỗi bất an khiến nàng bồn chồn không yên.

Băng Tuyết Hoa ( Chương 83 )

Chương 83: Cuộc sống bình lặng..
Nguồn nội lực mạnh mẽ ấy quật Hàn Băng Băng ngã xuống đất. Nàng khó khăn gượng dậy, sự đau đớn trên thân thể khiến nàng càng không thể tin được nhìn người vừa đả thương mình.
- Tiểu thư. – Liễu Nhi ở trong nhà nhìn thấy một màn như vậy cũng hoảng hốt chạy ra, đỡ tiểu thư dậy – Tiểu thư có sao không?
Nàng kinh ngạc nhìn người đang đứng trên bậc thang bằng gỗ kia, khó tin kêu lên. – Bà bà…
Âu bà bà lúc này đứng chắn trước căn phòng trúc, từ ánh mắt cho tới nét mặt đều toát ra lửa giận nhìn xuống nữ nhân mặc áo trắng.

Băng Tuyết Hoa ( Chương 82 )

Chương 82: Cốc Đào Hoa
- Hai nha đầu các ngươi la cà ở đâu mà bây giờ mới quay về hả? Còn mang về một thứ vô dụng gì nữa kia? – Âu bà bà tức giận gắt lên, cái gậy đào liên tục gõ cộp cộp xuống sàn nhà được lót bằng gỗ.
- Bà Bà! – Hàn Băng Băng ôm lấy cái tổ rơm trong tay, trấn an con chim non lúc này đang bị tiếng nói của Âu bà bà dọa cho runlên bần bật, cái đầu nhỏ cúi thấp rúc càng thêm sâu dưới đáy tổ – Bà bà làm nó sợ rồi.
- Thế thì thế nào?
Nha đầu này còn dám bắt bẻ lão? Cái con chim kia sợ lão thì làm sao? Lão phải nhỏ tiếng lại chắc? Còn nữa, hai con nha đầu không biết sống chết này, một ngày không đem phiền phức đến cho lão là không yên phải không?

Băng Tuyết Hoa ( Chương 81 )

Chương 81: Máu thẫm cánh trắng.
Trong khu rừng trúc xanh ngát xen lẫn màu hồng của những cành đào xinh đẹp, cánh hoa đào hồng hồng nhẹ nhàng bay bay, theo cơn gió uốn thành một vòng cung xinh đẹp len lỏi qua khung cửa sổ, hương thơm ngan ngát tỏa ra ngọt ngào giống như đang vuốt ve giấc ngủ của người con gái xinh đẹp vẫn còn hôn mê bất tỉnh kia.
Hàng mi cong vút của nàng khẽ rung động, trên khuôn mặt mỹ lệ động lòng người mơ hồ vương vấn sự bi thương. Tâm trí của nàng dường như vẫn bị giam hãm trong giấc mộng thật dài, một giấc mộng chỉ có màu đen bao phủ không có lối thoát.
” Băng Nhi, nàng đừng chết.”

Băng Tuyết Hoa ( Chương 80 )

Chương 80: Trôi dạt đến Cốc Đào Hoa
Cơn gió thổi nhẹ nhàng, cuốn bay cánh hoa đào thơm ngát. Từng cánh hoa màu hồng phấn rơi xuống mặt nước trong veo, trôi nổi dịu dàng theo làn sóng dịu dàng. Cơn sóng nhỏ mang theo cánh hoa vỗ nhẹ trên nền đất, dập dềnh mềm mại tựa như vuốt ve mặt đất ẩm ướt xốp mịn, cánh hoa đào trôi bồng bềnh trên nước, chầm chậm chạm vào hàng mi thanh tú đang nhắm nghiền của ai kia.Y phục trên người con gái đang bất tỉnh ướt đẫm, ôm sát lấy tấm thâm yếu đuối mỏng manh. Sắc mặt nàng trắng nhợt tựa như sức sống cũng không còn, điều duy nhất báo hiệu sinh mạng của nàng còn tồn tại chỉ có hàng mi cong vút đang run lên nhè nhẹ.
Dần dần, ngón tay yếu ớt của nàng mơ hồ cử động. Từng sóng nước vỗ lên như đang cố gắng thúc giục ý chí của nàng, những khớp xương tê liệt như được tăng thêm sinh lực mà co lại tạo nên một dấu vệt thật nhỏ trên nền cát mềm mại.

Băng Tuyết Hoa ( Chương 79)

Chương 79:  Vong Tình Giang.
- Tiểu thư, chúng ta đã cùng đường rồi.
Phía trước… đã là bờ vực rồi.
Hàn Băng Băng nhếch môi cười khổ.
Cùng đường rồi.
Thật giống với hoàn cảnh của chính nàng mà.

Băng Tuyết Hoa ( Chương 78 )

Chương 78:
Liễu Nhi hôm nay tâm tình vô cùng tốt, tay cầm chiếc túi thơm đính chuông bạc vừa được Minh Vũ tặng cho thỏa thích nhìn ngắm. Con tim không ngừng đập rộn ràng trong lồng ngực khiến nàng khóe môi nàng cong lên tủm tỉm cười, bước chân dường như cũng trở nên nhẹ nhàng bay bổng.
Nàng lắc lắc chiếc chuông nhỏ trên túi thơm, âm thanh vui tai liền vang lên khiến đôi mắt nàng cũng cong lên vui vẻ.
Nàng phải khoe cho tiểu thư xem mới được.

Băng Tuyết Hoa ( chương 77 )

Chương 77:
Tần Viễn Kỳ tâm tư không yên nhìn vị lão nhân trước mặt. Ông biết tất cả, quá khứ cho tới hiện tại. Nét mặt hiền từ trên mặt ông khiến hắn trong giây lát không biết phải nói sao, chỉ thấy một niềm bất an dần dần căng trướng trong lồng ngực.
- Thúc thúc…
Vương đại nhân thở dài uống lấy một ngụm trà. Tâm tư nhớ về một điểm âm u trong quá khứ xa xôi, sự già nua trên gương mặt phúc hậu dường như tăng thêm một tầng suy nghĩ.

Băng Tuyết Hoa ( chương 76 )

Chương 76:
Tần Viễn Kỳ tiêu sái đi về phía Thiên Phong Cơ, mắt nhìn thấy bóng lưng già nua quen thuộc mang đầy tâm sự của thúc thúc, tâm tư hắn cũng không khỏi cảm khái. Thời gian quả thực không hề buông tha cho bất cứ ai. Trước đây khi thúc thúc bắt đầu ở bên cạnh hắn, hắn khí đó chỉ là một đứa nhỏ 10 tuổi. Thời gian dần trôi qua bây giờ nhìn thật kỹ mới chợt phát hiện ra, thúc thúc của hắn… đã già từ bao giờ.
- Thúc thúc.
Vương đại nhân thấy hắn đã đến, liền nở nụ cười. Đường nét phong sương sau bao nhiêu năm cũng hiện lên nét hiền từ ấm áp. – Viễn Kỳ, đã đến rồi à?

Băng Tuyết Hoa ( Chương 75 )

Chương 75:
Việc xưng hô thế nào, cuối cùng cũng không thể bàn luận được một cái kết thật vừa lòng. Thời gian qua đi, Bạch Diễm Tuyết cũng đã hồi phủ từ lâu, Liễu Nhi ở trong phòng mở ra bộ hỉ phong tinh xảo thỏa lòng nhìn ngắm. Nàng càng nhìn càng thấy đẹp, không khỏi hào hứng ngập tràn nhìn qua chủ tử của mình đang điềm đạm uống trà mà đề nghị.
- Tiểu thư, tiểu thư mặc thử cho nô tỳ xem một chút được không?
Hàn Băng Băng nhìn sự hào hứng trên nét mặt của Liễu Nhi, mỉm cười trêu chọc – Sao em lại hưng phấn như thế hả?

Băng Tuyết Hoa ( Chương 74 )

Chương 74: Giá y.
Bạch Diễm tuyết một mình ôm theo một gói đồ lớn đi vào Vương Phủ. Dưới ánh nắng chói chang, tâm tình nàng mang nửa phần hưng phấn, nửa phần tức tối bước về phía tòa dinh mang cái tên Huyền Lâm Viện. Dĩ nhiên trong việc này nàng cũng có thể phân biệt rạch ròi, chiếc túi trên tay hiện tại khiến nàng vô cùng hào hứng, còn nửa phần tức giận kia, hoàn toàn là hướng về phía vị chủ nhân cao cao tại thượng của Bắc Thành đang bận rộn xem công văn ở tòa Thiên Phong Cơ đối diện kia.
Đem hôn lễ chuyển dời trở thành sớm hơn một tháng, làm những tính toán trả đũa của nàng sụp đổ hết thảy.
- Hừ…. – Thậm chí còn gian xảo đem tiểu muội của nàng cướp về trắng trợn như vậy nữa chứ.

Băng Tuyết Hoa ( Chương 73 )

Chương 73: Hôn lễ bảy ngày sau.
- TẦN VIỄN KỲ!!!!!!!!!!!
Tiếng hét lớn đầy tức giận vang lên vô cùng rõ ràng trong vương phủ. Toàn bộ gia nhân không hẹn mà nhìn nhau đầy sợ hãi, ai cũng lo lắng cho sự an nguy của chính bản thân mình mà nhanh chóng tránh lui vài bước, trong lòng ai nấy âm thầm mặc niệm bản thân là người vô hình, vô tội vô hại không hề liên quan.
Người có thể đem ngũ danh của Bắc Thành Vương gọi lớn một cách công khai như vậy, cả Bắc Thành này chỉ có đúng một người.
Mà người duy nhất sở hữu đặc quyền đó, lúc này toàn thân mang đầy hỏa khí đẩy mở cửa lớn thư phòng của Thiên Phong Cơ.

Băng Tuyết Hoa ( Chương 72 )

Chương 72:
Bão tố qua đi, trả lại cho bầy trời sự yên bình đẹp đẽ như ban đầu. Dưới mái hiên, những giọt nước lóng lánh rơi tí tách xuống những nhành lá qua một đêm mưa gió được gột rửa mà mang trên mình một màu xanh ngọc. Hai nam tử cao lớn một người vận hắc y, một người vận lam y cung kính quỳ gối dưới chân một trường bào màu bạc quyền quý.
Người đó quay lưng nhìn những giọt nước trong suốt đang rơi xuống, lời nói lãnh đạm uy nghiêm đưa ra mệnh lệnh.
- Hai ngươi, điều tra mộ phần của cha mẹ nàng cho bổn vương.
- Thuộc hạ đã rõ. – Cả hai cùng lúc cúi đầu lĩnh lệnh.

Băng Tuyết Hoa ( Chương 71 )

Chương 71:
Tình trạng của Tần Viễn Kỳ khiến Hàn Băng Băng bất an. Nàng thực sự không hiểu hắn đang vướng vào chuyện gì. Hắn không muốn gặp nàng, một lời nhắn gửi cũng không có, một chút thông tin cũng không cho nàng biết. Biểu hiện lại xa cách nàng như vậy.
Hàn Băng Băng nằm ghé sát bên giường nhìn xuyên qua tấm màn che màu tím nhạt. Mưa vẫn nặng tiếng rơi bên ngoài kia, sấm chớp cùng gió giật như đang đe dọa thứ ánh sáng yếu ớt duy nhất trong căn phòng. Trên giường chỉ có duy nhất mình nàng, đơn côi lạnh lẽo. Không còn sự ấm áp của thân thể người ấy đến sưởi ấm cho nàng mỗi đêm nữa.
Hắn sao đột nhiên lại tránh mặt nàng như vậy?

Băng Tuyết Hoa ( Chương 70 )

Chương 70:
Hàn Băng Băng khó hiểu nhìn hai tên linh canh giữ trước cửa phòng Thiên Phong Cơ. Nhíu mày hỏi.
- Vương gia đâu?
- Tiểu thư! Vương gia vẫn đang ở bên trong thư phong giải quyết công việc.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Viễn Kỳ đã thức trắng 3 đêm rồi cũng không ra khỏi thư phòng, cũng không cho phép bắt kỳ ai ngoài Minh Vũ, Huyền Ảnh bước vào.
- Ta vào được chứ?

Băng Tuyết Hoa ( Chương 69 )

Chương 69:
Ngón tay xoay nhẹ hàng con số màu trắng được thêu chỉnh chu trên chiếc vòng tay màu đen, Tần Viễn Kỳ nhướn môi tạo nên 1 nụ cười nhẹ nhàng. Tuy nhiên, anh mắt hắn dường như theo chiều suy nghĩ mênh mông dần dần chìm xuống. Hắn gõ nhẹ ngón tay trên mặt bàn, tâm trí cố gắng tìm kiếm nút thắt nào đó trong đống suy nghĩ mơ hồ.
Hàn Thiên, Diệp Y Vân.
Rốt cuộc hai cái tên này hắn đã nghe thấy ở nơi nào chứ? 
Rõ ràng 2 cái tên này đối với hắn có một sự quen thuộc gì đó không thể lý giải nổi. Nhưng hắn cho dù có nghĩ thế nào cũng không thể tìm được điều mình muốn.

Băng Tuyết Hoa ( Chương 58 )

Chương 68:
Tần Viễn Kỳ nhìn lão sư gia đang run rẩy quỳ xuống dưới sàn nhà kia, trong lòng lửa giận bừng bừng muốn đem lão ta ra tra tấn một lần.
Quả nhiên gan góc cùng mình, nữ nhân của hắn còn phải đợi lão ta đề bạt hay sao?
- Tâm tư của các ngươi quả nhiên thấu đáo.
- Xin vương gia bớt giận, tiểu nhân… tiểu nhân…. không dám…
- Không dám?!

Băng Tuyết Hoa ( Chương 67 )

Chương 67:
Bảo bối của hắn sau khi say rượu, quả nhiên nhiệt tình lớn mật.
Hôn càng thêm sâu, nụ hôn của cả hai mỗi lúc một dài. Tần Viễn Kỳ đỡ lấy thân thể mềm nhũn của Hàn Băng Băng trong ngực, si mê hưởng thụ mái tóc của nàng rũ xuống tay hắn, hương thơm ngọt ngào tinh khiết vây quanh chóp mũi khiến hắn càng thêm tham lam, sự mơn trớn vuốt ve cũng dần dần trở nên cấp thiết nóng bỏng hơn.
Hơi thở của hắn và nàng hòa tan vào nhau, Hàn Băng Băng nhìn vào ánh mắt không hề che giấu khao khát của hắn, cơ thể cũng vì vậy mà càng trở nên nóng rẫy.

Băng Tuyết Hoa ( Chương 66 )

Chương 66:
Cả ngày mệt mỏi, Tần Viễn Kỳ dựa người vào giường nghĩ muốn thiếp đi một chút. Trong lòng âm thầm suy nghĩ đến tấm chăn đệm thơm ngát mùi hương cùng thân mình mềm mại của nữ nhân nào đó.
A… con chim xinh đẹp đó lại xuất phủ dạo chơi, khiến hắn bây giờ nghĩ muốn ôm nàng một chút cũng không được. Tuyết Nhi lại bướng bỉnh không muốn thả người, hắn cũng đành thúc thủ vô sách.
Rốt cuộc ở phủ tướng quân có cái gì hấp dẫn nàng đến thế? 

Băng Tuyết Hoa ( Chương 65 )

Chương 65:
Đêm xuống, trên chiếc giường lớn trong sương phòng ẩn hiện hai bóng dáng thân thiết ôm lấy nhau sau màn giường màu tím nhạt. Cô gái xinh đẹp nằm trên giường dường như giấc ngủ không yên. Nhịp thở của nàng hỗn loạn, vầng trán lấm tấm mồ hôi lạnh, cặp chân mày thanh mảnh nhíu chặt như rất đau đớn, đôi môi tái nhợt dường như đang cố gắng nói ra một điều gì đó nhưng không thể….
Động tác nhỏ của nàng đánh thức người đang nằm bên cạnh. Tần Viễn Kỳ mở mắt chống người dậy, cảm nhận rõ ràng thân thể mềm mại trong ngực mình đang không ngừng run lên, khóe mắt ẩm ướt lăn xuống giọt lệ ấm áp, tâm trí hoảng sợ cố gắng giãy dụa vùng thoát trong cơn ác mộng…

Băng Tuyết Hoa ( Chương 64 )

Chương 64:
- Minh Vũ.
- Có thuộc hạ.
Tần Viễn Kỳ ngồi dựa trên trường kỷ nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tư âm thầm suy tính những mối lo lắng không yên trong lòng. Sau một hồi quyết định, dứt khoát gọi ra một cái tên nữa.- Huyền Ảnh.
Một bóng dáng hắc y quen thuộc mau chóng xuất hiện, cung kính quỳ xuống sảnh đường.
- Có thuộc hạ.
- Cả hai ngươi tập trung điều tra cho ta hai người. Dùng bất cứ phương pháp thủ đoạn nào cũng có thể, trong thời gian ngắn nhất đưa kết quả về cho bổn vương.

Băng Tuyết Hoa ( Chương 63 )

Chương 63:
Đêm đen che lấp toàn bộ ánh sáng của Huyền Lâm Viện. Dưới ánh nến dịu dàng trong căn phòng xinh đẹp, thiếu nữ mềm mại nằm trên cái bụng tròn trĩnh của con vật bằng bông ngộ nghĩnh ngủ thật say. Hơi thở của nàng nhẹ nhàng đều đặn, thân thể kiều nhuyễn mê người hơi chuyển người trên chiếc giường mềm màu tím nhạt.
Đệm giường hơi lún xuống, con thú bông dưới người nàng cũng bị một cỗ lực đạo kéo đi. Hàn Băng Băng mơ hồ nhíu mày muốn mở mắt thì đột nhiên trên người phải gánh chịu sức nặng cùng một cỗ khí tức xâm chiếm. Hơi thở của nàng cũng đột nhiên bị ai đó mạnh mẽ ngăn lại.
Hàn Băng Băng giật mình choàng tỉnh, bóng đêm đen kịt khiến nàng không thể nhìn rõ được người vừa mới tới là ai, tất cả chỉ có thể thấy chỉ là một bóng người màu đen che lấp. Nàng hốt hoảng đẩy mạnh kẻ đang suồng sã trên người mình, cố gắng kêu lên thành tiếng.

Băng Tuyết Hoa ( Chương 62 )

Chương 62:
- Sắc mặt của muội sao lại kém như vậy? Mấy đêm không ngủ sao?
Hàn Băng Băng cười yếu ớt. Nàng không phải là mất ngủ, mà là không dám đi ngủ. Gần đây mỗi khi chìm vào giấc ngủ những hình ảnh đáng sợ ấy lại lần lượt hiện ra, khiến nàng khi đêm xuống đến chợp mắt cũng không dám.
Bạch Diễm Tuyết cắn một miếng đồ ăn vặt trong tay, lo lắng nhìn muội muội – Tỷ nói chứ, hay là tối nay muội đến tướng phủ ngủ cùng tỷ?
Hai nam nhân đi phía sau các nàng nghe thấy, không hẹn mà đồng loạt nhíu mày.

Băng Tuyết Hoa ( Chương 61 )

Chương 61:
Sức lực bị ép đến cạn kiệt, việc Hàn Băng Băng có thể tình lại đã là việc củamột ngày sau.
Nàng mệt mỏi gợi mở cặp mắt mê man xoay đầu sang bên cạnh. Nam nhân ấy sớm đã rời đi từ khi nào, chăn giường ấm áp chỉ còn lại một mình nàng. Nếu không phải nơi góc giường kia còn lưu lại một vết máu đỏ nổi bật, minh chứng cho mọi việc xảy ra vào đêm qua đều là sự thật, e rằng nàng đã nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ.
Hàn Băng Băng xoay mình muốn ngồi dậy, ngay lập tức chân mày thanh tú của nàng nhíu lại thật chặt.
À… quả nhiên cảm giác của thân thể vẫn là chân thực nhất.
Thử cựa quậy ngón tay ở trên đệm chăn, sự nhức mỏi nặng nề khiến nàng không khỏi rên nhẹ một tiếng. Trong lòng không khỏi ảo não, hậu quả của một đêm phóng túng quả nhiên không nhỏ chút nào.
Cơ thể giống như bị người ta hung hăn vò nát, thắt lưng đau đớn đến mức khiến nàng đổ mồ hôi lạnh. Đáng chú ý nhất chính là làn da của nàng.
Nhìn thôi cũng thật dọa người.
Dấu hôn chưa tính, từ cánh tay cho đến ngón chân cũng còn thấy được vô số dấu đỏ, thậm chí còn có những điểm đọng máu. Trên cánh tay, thắt lưng hay da thịt trắng nõn ở trên đùi nàng vẫn còn hằn rõ dấu tay nắm khiến vùng da những nơi ấy hơi tím lại, đủ hiểu trong lúc điên cuồng ấy, hắn đối với nàng không khống chế được mà dùng lực mạnh cỡ nào.
Người ta nói, nữ nhân phải có nam nhân tưới mát.
.
Tất cả là lừa gạt.
.
Nhìn nàng bây giờ có điểm nào giống một cô gái vừa trải qua một đêm ân ái yêu thương, mà giống như vừa trải qua một đêm điên cuồng bị một tên cầm thú cường bạo.
Tên nam nhân chết tiệt.
Sói háo sắc.
Hàn Băng Băng cắn môi mắng khẽ. Hắn đem nàng toàn thân ăn sạch bách rồi bỏ đi, đem nàng trở nên thê thảm thế này… nàng làm sao còn mặt mũi mà bước chân ra đường?
- Liễu Nhi…
Nàng mở miệng thấp giọng gọi ra ngoài, thanh âm qua một đêm bị giày vò cũng trở nên khàn khàn. Cố gắng nhích động thân thể đau nhức kéo chăn lên che lấp mảng da thịt trần trụi. Liễu Nhi dường như cũng đã đợi ở bên ngoài từ lâu, liền lập tức đẩy cửa bước vào đi đến bên giường.
- Tiểu thư! Tiểu thư vẫn khỏe chứ?
- Hửh?!
Sao lại hỏi như vậy??
Liễu Nhi e dè ở ngoài màn giường nhỏ giọng nói – Tiểu thư đã ngủ một ngày rồi.
Một ngày?
Hàn Băng Băng hoảng hốt, nàng ngủ suốt một ngày? Làm sao có thể?
Trong đầu xoẹt qua một tia sáng, Hàn Băng Băng không khỏi nghiến răng nghiến lợi đem tên nam nhân kia mắng qua một lần. Tên nam nhân không biết kiềm chế này, lúc ấy khi hắn quấn lấy nàng lần cuối, dường như cửa sổ phòng nàng cũng đã mở ảo hiện ra một chút ánh sáng nhàn nhạt. Nàng khi đó đã mệt đến mức không còn sức để phản kháng, căn bản cũng không ý thức được những gì mình nhìn thấy, nên cũng không biết rằng bản thân đã bị hắn quấn lấy lâu như vậy.
- Ta không sao! Em chuẩn bị nước cùng y phục giúp ta, ta muốn tắm rửa – Hàn Băng Băng yếu ớt nói, ảo não nhìn xuống chiếc áo lụa mỏng của mình đã trở thành đống vải vụn bị thô bạo ném ở góc giường. Trong đầu nghĩ đến một phút xúc động của đêm ấy mà không khỏi hối hận.
Nam nhân như Tần Viễn Kỳ, quả thực không nên ngu ngốc mà khiêu khích hắn.
Một nam nhân ở bên nàng kiềm chế lâu như vậy, quả nhiên không đùa được.
Liễu Nhi rất nhanh đem y phục cùng nước nóng chuẩn bị xong, nhanh nhẹn quay trở lại hầu hạ chủ tử rời giường.
- Tiểu thư! Tiểu thư bị thương sao? – Nàng hốt hoảng kêu lên, nhìn những vết tích dọa người kia đầy lo lắng – Để em kêu thái y.
Tối hôm trước không phải tiểu thư ở bên cạnh vương gia sao? Sao có thể có nhiều vết bầm tím như vậy?
Không lẽ…. là vương gia ra tay đánh tiểu thư nhà nàng sao?
Không thể nào.
- Ta không sao. – Gọi thái y đến không phải toàn phủ đều biết rõ hết sao? Khi đó mặt mũi của nàng biết để ở nơi nào?
Hai mắt Liễu Nhi đỏ bừng như muốn khóc đến nơi, nàng đem y phục bên giường choàng lên người tiểu thư xốc chăn lên. Vết đỏ cuối giường kia đập vào mắt khiến nàng sửng sốt, chưa kịp kêu lên thành tiếng thì trong đầu xẹt qua một điều.
Lạc hồng của xử nữ?
Nàng lắp bắp nhìn đệm giường rồi lại nhìn thân thể trần trụi có biết bao dấu tích kỳ lạ của tiểu thư. Bỗng chốc quên luôn khóc, khuôn mặt khả ái lúng túng xoát cái nóng bừng lên.
Hóa ra dấu tích trên người của tiểu thư không phải là do bị thương, mà là dấu hôn ngân trong truyền thuyết.
Khó trách sớm hôm qua vương gia đem nàng dặn dò kỹ như vậy. thì ra tiểu thư cùng vương gia sớm đã….
.
Thân thể nhức mỏi chìm vào trong nước ấm, sự thoải mái khiến Hàn Băng Băng khép mi thở dài một tiếng. Nàng vốc nước trong thùng tắm hắt lên người, hưởng thụ bàn tay thành thục của Liễu Nhi đang giúp nàng tắm rửa. Bình thường những việc này vẫn là nàng tự mình làm, nhưng hôm nay cơ thể mệt nhọc như vậy nàng cũng không nỡ ngược đãi nó nữa, dung túng bản thân để được hầu hạ cũng không tệ đi.
- Tiểu thư.
- Ừm…
Liễu Nhi nắm lấy khăn ướt áp lên làn da mềm mại của Hàn Băng Băng, sự ngượng ngùng chưa hề biến mất khiến muôn mặt nàng vẫn ửng hồng như cũ. Giọng nói cũng trở nên e dè hơn trước – Vương gia trước khi rời phủ có để lại cho tiểu thư một phong thư.
Thư?
- Đưa ta xem.
Hàn Băng Băng hiếu kỳ mở phong thư Liễu Nhi đưa cho. Hắn có thể viết gì cho nàng chứ? Đêm trước không phải đã nói hết rồi sao?
Mở ra đọc. từng lời từng chữ trong thư khiến Hàn Băng Băng vừa xấu hổ vừa tức giận. Nàng cắn chặt môi bóp lấy lá thư dìm sâu vào trong nước, trong lòng đối với tên nam nhân đắc y kia mắng chửi hàng ngàn lần.
Tên sắc phôi, giả bộ thiện ý. Cái gì mà nên điều dưỡng thân thể, cái gì mà nên bôi kim san dược? Toàn bộ vết tích trên người nàng còn không phải là hắn làm ra hay sao?
- Sao vậy tiểu thư?
- Ta không sao.
Tên nam nhân đó, hắn cứ đợi. Chờ khi nào hắn quay về nàng nhất định phải cho hắn biết mặt.
,
,
Sự tức giận ngập trời của Hàn Băng Băng cũng không duy trì được mấy ngày. Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, những dấu hôn trên người nàng cũng dần mờ đi, hờn dỗi cũng từ từ bị nỗi nhung nhớ dai dẳng thay thế.
Buổi chiều nắng chiếu nhẹ nhàng trên những khóm hoa của Băng Huyết Viên, nàng đứng dưới tòa các nhỏ nhìn những nhánh lá đang dần rời xuống, trong lòng nhớ tới bóng dáng anh tuấn quen thuộc đã mấy ngày không thấy vẫn thường ở dưới tàn cây kia ôm nàng vào ngực, tiếng nói trầm nhẹ ấm áp dễ nghe đọc sách bên tai nàng.
.
Hắn đã rời đi được tám ngày rồi.
.
- Tiểu thư!- Huyền Ảnh như cũ mặc một kiện hắc y, thái độ vẫn lạnh lùng trầm ổn ở phía sau lưng nàng. Ánh mắt sắc bén của hắn nhìn một điểm trắng nhấp nhô trên bầu trời xanh thẳm kia, lạnh nhạt thông báo – Là thư tín của vương gia.
Hàn Băng Băng nhìn theo ánh mắt của hắn, khóe môi anh đào cong lên một nét cười tươi tắn. Nàng vươn tay đón lấy con bồ câu đang từ từ hạ xuống, lấy tờ giấy nhỏ được gắn trên ống trúc ở chân nó. Huyền Ảnh cũng bước lên nhận lấy con bồ câu trong tay nàng, động tác của hắn thuần thục lấy ra một chút lương khô.
“ Mọi chuyện diễn ra đều thuận lợi, nàng đừng lo lắng.
Nhớ.
Tần Viễn Kỳ.”
Bức thư chỉ trọn vẹn vài chữ ngắn ngủi xúc tích, Hàn Băng Băng mỉm cười ngọt ngào. Hắn nói hắn nhớ nàng, nếu vậy sẽ mau chóng quay về chứ?
Nàng một mình ở tại vương phủ này, thật sự rất nhớ hắn.
.
.
- Cha! Vì sao cha lại chết?
- Sinh lão bệnh tử của con người là chuyện thường tình. Hài nhi, con đừng suy nghĩ nhiều.
- Nhưng….
Một ngọn lửa bùng lên lấp đi hình ảnh ấm áp quen thuộc, nhiệt độ nóng cháy thiêu đốt khiến nàng sợ hãi vùng vẫy trong tầm lớp hỏa liệt, mưu cầu thoát khỏi lại phát hiện bản thân đã bị đưa đến một nơi hoàn toàn khác.
Đình viện trang trọng chìm vào biển lửa, một màu đỏ tực thiêu đốt ánh mắt nàng. Nàng sợ hãi lùi mình, bàn chân nhỏ nhắn đột nhiên bị một lực đạo bất chợt nắm lấy.
- A…
Một bàn tay đầy máu nắm chặt lấy y phục màu trắng của nàng. Người đó nằm dưới đất mình đầy vết thương, máu đỏ đã che đi phần lớn gương mặt. Ánh mắt người đó khẩn thiết nhìn nàng, dùng chút hơi tàn sức kiệt nói lên từng chữ.
- Tiểu thư… chạy đi… chạy…mau…
Lồng ngực nàng nghẹn cứng hoảng sợ nhìn xung quanh. Khắp nơi đều là xác người, huyết nhục mơ hồ. Dòng máu đỏ chảy xuôi giống như những mạch suối ghê rợn lăn dài trên mặt đất.
Đây là chuyện gì xảy ra?
- Tìm cho ta, đứa trẻ đó nhất định phải tìm.
Tiếng gầm thét hung tợn vang dội ào vào tai nàng. Hàn Băng Băng hoảng hốt xoay người lại. Một đám người mặc y phục màu đen, trên tay cầm gươm đao sáng lóa không có cái nào là không thấm đẫm máu tươi. Kẻ cầm đầu hung dữ quét ánh mắt khát máu một vòng, lập tức phát hiện ra nàng. Đôi mắt hắn đỏ lên mang đầy sát ý, tiếng cười rùng rợn khùng khục khiến lông tơ trên người nàng cũng đều rung lên.
- Thì ra là ở đây.
Hàn Băng Băng sợ hãi quay người, liều mạng bỏ chạy.
Tiếng đuổi giết ở phía sau mỗi lúc một gần, gươm đao thẫm máu lóa lên ánh sáng màu đỏ chớp lên, nàng trợn mắt nhìn thanh đao đỏ thẫm ấy đang từng chút lao xuống, kinh sợ hét lên.
- Không…
Hàn Băng Băng choàng mình tỉnh lại, nàng kịch liệt thở dốc, vầng trán cùng mái tóc đen dài lấm tấm mồ hôi lạnh. Thân mình nhỏ nhắn trên giường co lại cố gắng áp chế cơn run rẩy sợ hãi vẫn chưa thể vơi đi. Chăn giường đơn độc chỉ có một mình nàng, cảm giác yếu đuối dâng lên khiến nàng thật muốn vùi mặt vào lồng ngực ấm áp an toàn quen thuộc kia mà nức nở.
Hắn vẫn chưa quay về.
.
Viễn Kỳ… Viễn Kỳ…
Nàng gọi tên  hắn trong lòng, giống như muốn lấy điều đó để có thêm một chút can đảm. Giấc mơ ấy thật đáng sợ, những hình ảnh ghê rợn ấy cứ tái hiện liên tục trong những giấc ngủ của nàng mấy ngày hôm nay. Khiến nàng mỗi khi đêm xuống, nhìn thấy đêm chăn lại mơ hồ dâng lên sợ hãi.
Viễn Kỳ, em thật sự rất cô đơn.
.
.
Nam nhân ẩn dật trong đêm nghe thấy tiếng hét của nàng cũng mở mắt cảnh giác, hắn nghiêm túc lắng nghe một hồi lâu rồi im lặng dùng chiếc bút nhỏ viết xuống vài chữ lên tờ giấy trắng trên tay. Bóng dáng con chim đen tuyền như bóng đêm tĩnh lặng bay đi, nhanh chóng mất hút. Hắn lại dựa mình bên thành mái hiên nhìn lên trên cao.
.
Ánh trăng đêm nay thật tròn.
.
Không biết đã có ai từng nói rằng, đêm trăng tròn là biểu tượng thay cho cánh cổng âm giới, là đêm của ma quỷ.
.
«  Vương gia ! Tiểu thư tâm tư không được ổn, đêm ngủ không được tròn giấc.
Huyền Ảnh »

Băng Tuyết Hoa ( Chương 60 )

Chương 60: Trầm luân.
Cảm thấy có chút đau, Hàn Băng Băng trong cơn ngây ngất mịt mờ tỉnh lại. Phát giác chiếc áo ngủ mỏng manh của mình đã bị kéo xuống đến vai, đai thắt cũng lỏng lẻo muốn rời từ khi nào. Chân áo vốn dĩ dài đến trên đầu gối sớm đã bị vén lên đến đùi, đôi chân trắng muốt như ngọc cứ như vậy lộ ra ép chặt bên thân người của kẻ phía trên, tùy ý cho bàn tay to lớn của nam nhân kia ve vuốt.
Vạt áo của Tần Viễn Kỳ mở rộng, lộ ra lồng ngực cười tráng. Hắn hôn xuống hõm cổ của nàng cắn lấy chiếc dây yếm kéo nhẹ, khuôn mặt tuấn tú cúi xuống rãnh ngực mê người mới lộ ra của nàng không ngừng cắn mút.

Băng Tuyết Hoa ( Chương 59 )

Chương 59:
Đêm nhè nhẹ thổi, Tần Viễn Kỳ đứng trước gian phòng lớn của Huyền Lâm Viện chần chờ chưa bước vào. Trong lòng không khỏi nghĩ, rốt cuộc đây là lần thứ mấy mình đắn đo khó quyết như vậy ở trước cửa phòng nàng rồi.
Nghĩ đến bản thân mình là Bắc Thành Vương trước nay uy nghiêm cao quý, lúc này lại ở trước cửa phòng của một cô gái không dám đi vào. Thật sự là đời người khó đoán.
Nhưng hắn lại không nghĩ rời đi.

Băng Tuyết Hoa ( chương 58 )

Chương 58:
Tần Viễn Kỳ vốn nghĩ Hàn Băng Băng chỉ là đối với hắn hờn dỗi nhất thời, nhưng khi nhìn thấy tiểu a đầu quen thuộc e ngại khép nép đứng trước cửa phòng đang đóng kín nhìn hắn bất đắc dĩ, lo lắng cúi đầu truyền lại ý muốn của người bên trong thì không khỏi khiến hắn sững sờ .
- Tiểu thư nói… bây giờ người không muốn gặp vương gia.
- Không muốn gặp?
Nàng cư nhiên dám đem hắn chặn lại ngoài cửa như vậy, nghĩ bằng cách để Liễu Nhi chắn cửa thay nàng thì có thể ngăn hắn sao?

Băng Tuyết Hoa ( Chương 57 )

Chương 57: Bất đồng.
Ánh bình minh len lỏi qua khung cửa sổ hắt ánh sáng vào trong sương phòng. Trên chiếc giường gấm mềm mại hiện hữu một đôi nam nữ đang gắt gao ôm lấy nhau, bờ vai trần trụi lộ ra ngoài lớp chăn bông thực khiến người ta không khỏi nghĩ tới những ý nghĩ sâu xa rồi đỏ mặt.
Thiếu nữ xinh đẹp đang say ngủ cũng từ từ tỉnh lại, nàng hé mở cặp mắt tràn ngập sương mù nhìn quanh. Nhanh chóng nhận ra bản thân mình giống như biết bao buổi sang nằm trọn trong lồng ngực quen thuộc của ai đó. Khóe môi nàng mỉm cười ngọt ngào, thân thể mềm mại xoay chuyển ép sát vào ngực hắn dụi nhẹ, tiếp tục nhắm mắt lại.

Thứ Ba, 10 tháng 6, 2014

Băng Tuyết Hoa ( Chương 56 )

Chương 56: Rượu say loạn tính.
Một lần nữa nghiệm chứng, giác quan của vị Đoàn tướng quân nào đó là vô cùng chính xác.
Vị Bắc Thành Vương sau khi biết tin bọn họ tới phủ liền đích thân ra cửa môn. Khi giáp mặt một lời cũng chưa kịp nói, vội vàng dỡ lấy thiếu nữ đã mềm nhũn trong tay Bạch Diễm Tuyết. Hắn ngạc nhiên phát hiện tình trạng của nàng có chút kỳ quái, lo lắng vỗ vỗ má nàng. Ai ngờ Hàn Băng Băng nặng nề mở ra cặp mắt mơ màng nhìn thấy hắn liền yên tâm cười ngây ngô, sau đó vươn tay ôm chặt lấy người hắn… hoàn toàn bám dính lấy.
Tần Viễn Kỳ nhìn kỹ biểu tình của nàng, liền mơ hồ hiểu ra.
Sau đó, lập tức trở nên tức giận.

Băng Tuyết Hoa ( Chương 55 )

Chương 55:
Bạch Tướng Phủ.
Trong căn phòng bài trí thanh lệ, một mỹ nữ diện y phục cẩm y màu vàng nhạt buồn chán nằm dài trên chiếc bàn gỗ thông, ngón tay tinh tế cào nhẹ trên mặt bàn trơn mịn. Tâm tình nàng tức giận bực bội lườm nam nhân tuấn nhã thong dong ngồi ở đầu ban bên kia đang ung dung ngồi trên ghế của nàng, uống trà của nàng, đọc sách của nàng. Hoàn toàn là một bộ dáng không có gì là không thoải mái.
Mỹ nữ trong lòng không ngừng oán hận. Cha cùng huynh trưởng cương quyết giữ nàng lại trong phủ, nói là gì gần đây Bắc Thành an ninh không được an toàn như trước. Lần đó Băc Thành Vương đem một ổ phản loạn bắt lại, hoàn toàn đã khiến những tổ chức có liên quan  nảy sinh ra e sợ

Băng Tuyết Hoa ( Chương 54 )

Chương 54:
Hàn Băng Băng vốn từ trước đến nay vô cùng mẫn cảm. Hoặc nếu khác, thì chắc chắn là do một ai đó vô cùng không biết cách giấu diếm trước mặt nàng. Từ lúc Tần Viễn Kỳ trở về, Hàn Băng Băng rõ ràng cảm thấy tiểu a đầu theo hầu hạ nàng mấy lâu nay tâm tình có chút kỳ quái.
Chắc chắn nha đầu này có chuyện muốn giấu nàng.
Hàn Băng Băng đứng trong bếp trông nồi canh hầm không ngừng suy nghĩ.
- Hàn tiểu thư! Hay để lão nô giúp tiểu thư.
Lời nói thiện ý cắt ngang suy nghĩ vẩn vơ của Hàn Băng Băng. Nàng mỉm cười lắc đầu – Không cần, cái này ta có thể tự làm được.