Thứ Tư, 11 tháng 6, 2014

Song Tâm ( Chương 6 )

Chương 6: Chào em, tôi là Đường Minh Hạo.
- Hạng mục này, tôi không chọn.
Trần Nhược Tuyết đem còn dấu tròn thả trở lại trong hộp. Quảng trường rộng lớn lặng ngắt như tờ, những cô gái bên dưới khán đài đều đồng loại dùng ánh mắt kinh ngạc không thể tin nhìn cô. Người đàn ông dẫn chương trình quả thực cũng không lường trước được tình huống này, trong giây lát trở nên lúng túng.
- Có thể đúng không?
Đúng là không có quy định bắt buộc phải bỏ phiếu.

Người đàn ông trước mặt cô cuối cùng cũng không uổng phí bao nhiêu năm làm việc trong nghề, nhanh chóng lấy lại tinh thần. Anh ta hiếu kỳ nhìn cô tò mò ra câu hỏi.- Bạn gái Phương Vũ Yên này, họ tất cả đều là những chàng trai tuấn tú và tài năng, lại có sức quyến rũ như vậy.
Anh ta không ngừng ở bên cạnh cô nói lên những điểm tốt, đám đông bên dưới cũng đồng tình theo suy nghĩ của anh ta mà không ngừng xì xào.
- Không lẽ bạn không mong muốn được hẹn hò cùng với ai trong số họ sao?
Đây là chuyện dường như không thể nào.
Trần Nhược Tuyết đối với sự hiếu kỳ của anh ta không có hứng thú hưởng ứng. Cô lạnh nhạt nhìn hàng poster cỡ lón trước mặt, đối diện với câu hỏi của anh ta.
“- Không có!”
- Này! Cô hàng xóm xinh đẹp của cậu đúng là… – Ngôn Tuấn nhăn mày cố gắng tìm từ cho đúng. Nhưng nghĩ thế nào cũng không ta nên dành để lửng câu nói, thông cảm vỗ vỗ vai bạn tốt. – Khó trách cô ấy nhìn cậu lại hờ hững như vậy.
Đường Minh Hạo nhìn bóng dáng thanh mảnh của cô bước xuống khán đài rồi rời khỏi màn hình vô tuyết, cười nhợt nhạt. Mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, anh còn có thể làm thế nào? Chẳng lẽ chỉ vì một cô gái không chú ý đến mình mà để bụng? Rốt cuộc tên đầu đá này nghĩ cái gì mà lại trưng ra cái bộ mặt thương hại với anh như vậy chứ?
- Lo ăn bánh của cậu đi. – Đường Minh Hạo cầm gói bánh nhằm đúng khuôn mặt cợt nhả của ai kia mà ném sang, khóe môi anh cong lên khinh thường – Cậu nghĩ cậu hơn được tôi chỗ nào?
Cô gái Phương Vũ Yên đó đâu phải chỉ lơ qua duy nhất mình anh.
Dù là có chút trẻ con, nhưng anh cũng phải thừa nhận. Anh cũng thấy thoải mái khi biết tất cả đều bị bỏ qua như thế.
Thật ra ban đầu khi cô bước lên bục khán đài, anh đã nghĩ có lẽ cô ấy sẽ chỉ chọn bừa cho qua chuyện. Nhất là đến mục thứ 2 khi cô đặt con dấu về phía anh, trong lòng anh lại càng thêm chắc mẩm cô gái này căn bản chẳng quan tâm đến cái đề mục bầu chọn là gì, cũng chẳng quan tâm đến người cô đã bầu là ai.
Bởi vì biểu cảm lần đầu khi cô nhìn thấy anh, không giống một người đã xem qua phim anh đóng. Ánh mắt của cô khi đó chỉ lướt qua anh giống như nhìn 1 người lạ mặt, đến một chút cảm giác ” ngạc nhiên” mà bình thường anh hay thấy còn không có. Một người như thế, không có lý nào lại đem còn dấu trong tay bầu cho anh.
Nhưng đến bảng thứ 3 cô ấy lại bỏ qua.
Nói vậy… 2 bảng đầu tiên là cô nghiêm túc làm?
Nghĩ đến đây, tâm tư của Đường Minh Hạo chợt cảm thấy vui vẻ. Đối với việc bị 3 tên con trai kia đem ra chế nhạo về việc anh bị cô ngó lơ cũng không thèm đếm xỉa tới nữa.
.
Khi Trần Nhược Tuyết về tới tòa nhà cô ở thì trời cũng đã nhập nhoạng tối. Một người đàn ông mặc áo vest màu đen đứng bên ngoài cửa nhìn thấy cô thì vội vàng chạy tới, nghiêm chỉnh cúi đầu đưa ra chiếc chìa khóa màu bạc.
- Tiểu thư đã về, đây là chìa khóa xe.
Cô gật đầu cầm lấy – Anh có thể quay về được rồi.
- Vâng!
Trần Nhược Tuyết đẩy chiếc cửa xoay đi vào tòa nhà. Ở ngoài sảnh chờ, một người phụ nữ trung niên ôm theo một con chó nhỏ từ trong thang máy lo lắng chạy ra. Bà đáo dác xung quanh tìm kiếm nhân viên trong tòa nhà, nhưng không may là không tìm được người nào. Người phụ nữ cắn môi bối rối, không biết nên mở miệng nhờ ai trong số những người qua lại trong đại sảnh. Khi ánh mắt của bà và cô giao nhau, người phụ nữ hốt hoảng chạy lại gần cô, giọng nói vùa gấp gáp vừa lo lắng.
- Cháu gái! Cháu có biết bệnh viện hay phòng khám thú ý nào quanh đây không?
Bệnh viện thú y?
Con chó trắng nhỏ được người phụ nữ ôm trong lòng hình như không được ổn lắm. Nó yếu đuối lên ư ử, cả người yểu xìu nằm trong lòng bà, thân hình mập mạp lại không ngừng run rẩy. Trần Nhược Tuyết nhìn nét mặt cuống quýt của người phụ nữ lớn tuổi, cô thành thật lắc đầu.
- Cháu không biết. Nhưng cháu nghĩ bác nên gọi taxi thì sẽ đơn giản hơn.
- Đúng rồi! – Người phụ nữ giống như bừng tỉnh sau cơn mơ – Sao bác lại không nghĩ ra chứ?
Đúng là già rồi gặp chuyện thì lú lẫn, không thèm bình tĩnh suy nghĩ một chút. Cũng vì bà mới chuyển đến đây không lâu nên đối với xung quanh chưa thân thuộc, lại càng rối loạn. Quả nhiên tuổi trẻ có khác, phản ứng nhanh nhạy hơn cái đầu chậm chạp của bà nhiều.
- Cám ơn cháu nhiều nhé. – Bà rối rít gật đầu, cũng không dám chần chừ ôm theo con chó chạy ra khỏi cửa.
Trần Nhược Tuyết nhìn theo bóng người của bà đi qua, cô thu hồi ánh mắt bước chân về phía thang máy, bấm nút. Cửa thang máy tự động mở ra, cô thuần thục bấm nút đóng cửa. Tiếng thang máy ” Dinh” một tiếng rồi khép lại. Những luồng suy nghĩ khác biệt từ từ lướt qua trong đầu khiến cô phiền muộn nhắm mắt lại, không tình nguyện bật ra một tiếng thở dài.
.
Lâm Ngọc đứng bên lề đường nhìn những chiếc xe liên tục chạy qua mà nóng ruột như kiến bò chảo nóng. Sao suốt từ nãy tới giờ không có một chiếc taxi nào dừng lại cả? Hôm nay không phải ngày mưa, càng không phải ngày lễ. Chẳng lẽ tất cả mọi người trong thành phố đều dùng taxi rồi hay sao?
Bạch Mao ở trong lòng bà yếu ớt rên lên một tiếng, thân hình béo mập mềm nhũn run run. So với sự hoạt bát năng nổ bình thường hoàn toán trái ngược khiến bà vừa lo vừa xót.
- Bạch Mao ngoan! Chờ một lát khi đến bệnh viện thì sẽ hết đau.
Bà cầm chiếc điện thoại cố gọi thêm một lần nữa. Cuộc điện thoại vừa rồi tính đến giờ cũng đã 5 phút trôi qua, rốt cuộc cái công ty vận tải này có chút trách nhiệm nghề nghiệp nào không? Sao đến bây giờ rồi vẫn chưa thấy họ đưa xe tới?
Đang không biết làm sao thì chợt có một chiếc xe Audi màu trắng thắng lại trước mặt bà. Cửa kính xe hạ xuống lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, chính là cô bé mà Lâm Ngọc vừa hỏi đường vừa nãy.
- Cháu…
- Bác mau lên xe đi.
- À… được. – Lâm Ngọc nghe cô giục liền gật đầu gấp gáp mở cửa xe ngồi vào. Đem cửa xe đóng lại, bà nhìn cô gái trẻ bên cạnh đầy cảm kích – Cám ơn cháu. Nhưng cháu liệu có biết đường không?
Vừa nãy không phải cô bé này đã nói là không biết sao?
- Bác thắt dây an toàn vào đi, cháu sẽ có cách.
Trần Nhược Tuyết đơn giản đáp lại. Cô nhanh chóng khởi động xe đi vào dòng đường, ngón tay thanh mảnh bấm một dãy số trên bảng điều khiển. Tiếng kết nối đường liên lạc, đầu dây bên kia không lâu sau có người nhận điện. Một giọng nói ngái ngủ bực tức của ai đó lớn tiếng vang lên rõ ràng trong xe.
“- Này! Rốt cuộc cậu có còn tình người hay không? Hai ngày nay tôi đã phải thức trắng đêm ở trong phòng thử nghiệm nghiên cứu. Chiều nay lại có 1 ca phẫu thuật quan trọng. Bây giờ cả thể xác đến tinh thần đều rất mệt mỏi, sao cậu còn gọi điện giữa giấc ngủ của tôi nữa?”
Trần Nhược Tuyết đánh tay lái đi vào con đường lớn, đối với lời oán trách của người nào đó không có nửa điểm động lòng dao động.
- Cậu có biết bệnh viện hay phòng khám thú y nào xung quanh khu vực tôi ở không?
- Phòng khám thú y? – Phía bên này anh bạn bác sĩ tài năng nào đó vừa mới ngủ dậy, đầu óc trong giây lát chưa thể theo kịp nội dung của cuộc nói chuyện mà ngốc ra một chút. Nghe thấy phía bên kia có tiếng động cơ đang chạy, chợt ngây ngô hỏi – Cậu đâm phải con gì à?
Cô ấy không nuôi động vật trong nhà, sao có thể đến phòng khám thú y. Sẽ không phải là lái xe ngoài đường đâm bị thương con gì đấy chứ?
“- Trần Tú Nhạn.”
Cô gái bên kia điện thoại dường như không có hứng thú cùng anh chơi trò vấn đáp, tiếng nói lạnh lẽo mất kiên nhẫn đọc ra 3 chữ khiến sống lưng anh không hề có nghĩa khí mà rét run một chập. Cơn ngái ngủ cũng chạy biến trong phút chốc, Trần Tú Nhạn run rẩy kéo kéo chăn lên người cho bớt lạnh, trí thông minh trong giây lát được kích động tăng cao đột biến khiến anh không dám chậm trễ đọc ra một dãy địa chỉ, cũng nói ngay không cần suy nghĩ.
- Tôi sẽ gọi điện cho bên đó báo trước cho cậu.
Đầu bên kia lạnh lùng tắt máy. Trần Tú Nhạn mếu máo xoa xoa cặp mắt gấu mèo, giương mắt tìm kiếm trong hàng chục dãy số ở danh bạ điện thoại, bấm nút gọi. Bên tai nghe tiếng chờ kết nối đều đặn vang lên ở đầu dây bên kia, anh không khỏi vì số phận thảm thương của mình mà cảm thấy oan ức, không ngừng chửi rủa người nào đó máu lạnh không có tình người.
Dặn dò người bên kia xong xuôi, anh hờn giận tắt luôn điện thoại ném luôn vào góc, kéo chăn lên cuộn tròn trên giường. Vậy là không bị làm phiền, bây giờ anh sẽ đi ngủ, trong mơ anh làm vương làm đế, các người ai cũng không bắt nạt được anh.
Ổ chăn bất động 1 hồi lâu chợt dao động 1 chút, một cánh tay từ trong chăn vươn tay chuẩn xác cầm lấy chiếc điện thoại vừa mới bị ném đi ban nãy, bấm nút mở máy.
Chung quy đến cuối cùng, anh vẫn là không dám.
Cái đầu đen lại chui vào trong chăn cuộn tròn. tinh thần mệt mỏi tìm kiếm 1 giấc ngủ ngon ở trong ổ chăn ấm áp.
Đúng lúc này, chuông điện thoại lại không như ý reo lên.
Anh giận đến run người, thật sự rất muốn lật bàn biểu tình. Nhưng cái tên trên điện thoại lại giống như một chậu nước lạnh đổ xuống cái đầu đầy khói của anh. Trần Tú Nhạn nén lại cơn tức giận trong lòng bấm nút nhận.
- Có chuyện gì?
.
- Thật ngại quá, đã làm phiền cháu rồi lại khiến xe cháu phải đi đến tiệm rửa nữa.
Lâm Ngọc áy náy nhìn Trần Nhược Tuyết. Vừa nãy khi trên đường đi đến bệnh viện thú ý, Bạch Mao đã nôn lên xe làm bẩn sàn xe được lót thảm mềm. Cô bé này chẳng những không để bụng còn lái xe đến tận nơi khám bệnh giúp bà, sắp xếp bác sĩ cùng mọi thứ khiến bà vừa thấy cảm kích vừa có lỗi.
- Bác đừng để ý, xe của cháu chỉ cần rửa sạch là được.
Trần Nhược Tuyết đưa mắt nhìn vào phòng bệnh đang đóng kin kia, kéo bà đi đến ghế ngồi – Bác nghỉ ngơi đi, con chó của bác sẽ không sao đâu.
Lâm Ngọc nghe đến đây thì không khỏi phiền muộn mà thở dài. Bạch Mao hôm nay không biết đã ăn phải cái gì để bị ngộ độc như vậy, làm bà sợ muốn chết. Cũng may là có cô bé này giúp đỡ, nếu không chắc bây giờ bà vẫn không biết phải làm thế nào.
- Hôm nay thật cám ơn cháu.
- Bác đừng để bụng làm gì. – Trần Nhược Tuyết  lắc đầu, đồng hồ treo tường kim giờ lại nhảy lên thêm một số, cô vô tình hỏi – Vậy lát nữa bác đã có ai đến đưa về chưa?
- À! Chút nữa con trai sẽ đến đây đón bác.
- Vậy thì tốt rồi. – Nhìn sắc trời đã đen kịt bên ngoài, Trần Nhược Tuyết nghĩ muốn về nhà – Vậy cháu xin phép về trước.
- Khoan đã! – Bà nắm lấy tay cô lo lắng nhìn ra bên ngoài – Xe của cháu đã nhờ người đưa đi rồi, bây giờ cháu định về thế nào?
- Cháu định bắt taxi.
- Tối thế này taxi khó gọi lắm. – Lâm Ngọc kéo tay cô ngồi xuống cùng mình, bà dịu dàng đề nghị – Hay là thế này, con trai bác sắp đến đây rồi, cháu đừng gọi taxi nữa, để bác chốc nữa bảo nó đưa cháu về nhà.
- Chuyện này không cần đâu thưa bác.
- Sao lại không cần chứ. – Bà vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô, giả bộ hờn giận – Hôm nay cháu giúp bác nhiều như vậy, nếu cháu từ chối bác sẽ thấy áy náy đấy.
Trần Nhược Tuyết đối với sự nhiệt tình của bà có chút bối rối không biết xử lý thế nào. Cô mở miệng muốn viện lý do từ chối thì nét mặt của bà thoáng chốc đã rời về phía sau cô, hào hừng nói.
- Đó! Vừa mới nhắc đến thôi nó đã đến rồi kìa.
Lâm Ngọc đứng dậy khỏi ghế vẫy tay ra hiệu.
- Hạo! Ở đây, bên này…
Nhìn người con trai đang đi về phía này, Trần Nhược Tuyết nhắm mắt lại thở dài trong lòng. Cô lúc đó vì vô tình đưa mắt nhìn qua cửa kính tòa nhà, vô tình nhìn thấy dáng vẻ bối rối hoang mang của bà bên ngoài,vô tình bị bộ dáng xoay quanh bên lề đường không biết phải làm sao của bà làm cho mềm lòng mới đi xuống hầm lấy xe đưa bà đến phòng khám thú y. Khi đó cô chỉ hành động theo cảm tính, căn bản hoàn toàn không lường trước được việc này.
Đường Minh Hạo cũng nhận ra cô, anh ngạc nhiên nhìn cô ngồi bên cạnh mẹ mình, không hiểu hỏi bà.
- Mẹ, chuyện là thế nào vậy?
- Đừng có hỏi nữa. nhóc con đó ăn bậy ăn bạ nên bị đau bụng. – Lâm Ngọc tường thuật qua loa – Bác sĩ đang ở bên trong giúp nó xử lý, cũng được 1 lúc rồi.
- Xảy ra chuyện sao mẹ không gọi điện cho con?
- Thằng này, mẹ đâu có sao. – Mẹ anh kéo anh ngồi sang bên cạnh – Cũng may có cô bé tốt bụng này giúp mẹ, con bé giúp mẹ đưa Bạch Mao đến phòng khám, còn sắp xếp bác sĩ chữa trị nữa.
Nói đến hăng hái, đột nhiên bà nhớ ra một chuyện rất quan trọng. Bà quay sang thân thiết hỏi Trần Nhược Tuyết.
- Cháu xem, bác có đãng trí không? Chút nữa thì bác quên mất hỏi cháu, cháu tên là gì?
Trần Nhược Tuyết đối với câu hỏi của bà không vội trả lời ngay. Cô đưa mắt nhìn thoáng qua người con trai ngồi bên cạnh bà, mím môi trả lời.
- Cháu là Phương Vũ Yên.
- Phương Vũ Yên. – Lâm Ngọc cười hiền hòa nắm lấy tay cô tự giới thiệu – Bác là Lâm Ngọc, còn đây là con trai bác. Chắc con cũng biết nó…
- À… vâng. – Cô gật đầu.
Cô đương nhiên có biết anh ta.
- Hạo! Con biết không? Vũ Yên cũng sống cùng 1 tòa nhà với chúng ta.
Đường Minh Hạo nhìn cô thật lâu, cũng gật đầu với mẹ mình – Con biết.
Anh vươn tay về phía cô, hòa nhã nói.
- Chào em! Lần thứ 2 gặp mặt, tôi là Đường Minh Hạo.
Trần Nhược Tuyết im lặng nhìn anh ta, thỏa hiệp bắt tay anh – Chào anh.
Lâm Ngọc ngạc nhiên nhìn nét mặt bình thản của cả hai, không khỏi tò mò kéo tay áo con trai hỏi nhỏ – Con gặp con bé bao giờ thế?
- Hôm qua con có gặp cô ấy trong thang máy nên mới biết.
- Vậy sao? Hóa ra chúng ta cũng thật có duyên. – Bà cười đến hai con mắt cũng cong cong. Đối với cô bé này càng nhìn càng thấy có cảm tình – Vũ Yên! Giờ cũng đã muộn rồi, để thằng Hạo lấy xe đưa con về nhà.
- Chuyện này thật sự không cần đâu thưa bác. – Cô một mực muốn từ chối – Cháu ra ngoài gọi taxi là được.
- Sao thế được. – Lâm Ngọc không đồng ý bỏ qua. Bà vỗ nhẹ bả vai của Đường Minh Hạo giải thích – Bạch Mao trên đường đã nôn lên xe của Vũ Yên, giờ xe của Vũ Yên đã nhờ người đưa đi rửa rồi, con đưa con bé về giúp mẹ.
- Thế còn mẹ?
- Mẹ đợi Bạch Mao điều trị xong sẽ gọi điện cho con. Người ta từ chiều dến giờ đã đi theo giúp mẹ, đến cơm tối còn chưa kịp ăn. Bây giờ con đưa con bé về nhà đi.
- Bác gái, anh ấy dù sao cũng là diễn viên. – Cô nói ra 1 lý do hợp tình hợp lý – Nếu đi cùng cháu sẽ không tốt đâu.
Lâm Ngọc chợt ngây ra, bà quả thực cũng quên không nghĩ đến chuyện này.
- Cô ấy nói đúng đấy mẹ. – Đường Minh Hạo ôm lấy bờ vai của mẹ mình nghiêm túc nói – Nếu con đi cùng với cô ấy, ngày mai sự việc lên báo thì biết làm thế nào?
Coi như anh cũng thông minh!
- Dù sao Bạch Mao cũng sắp điều trị xong, tất cả về cùng 1 lúc cũng tiện hơn.
Đồng tử của Trần Nhược Tuyết tối lại, lần đầu tiên biết được cảm giác bị người ta đi trước một bước. Nếu như lúc đó cô không mềm lòng là tốt rồi, hay nếu có giúp thì có thể gọi taxi giúp người ta, hoặc gọi người tới cũng có thể. Sao lại đem chính mình đẩy đến cục diện như thế này chứ?
Đè nén lại tiếng thở dài ở trong lòng, Tần Nhược Tuyết lần đầu tiên ngoài ý muôn phát hiện. Hóa ra bản thân mình cũng có lúc tính toán sai lầm. Đến khi ngồi trong xe của Đường Minh Hạo, cô quyết định mặc kệ nghiêng người dựa vào thành xe nhắm mắt lại, đối với ánh mắt của anh ta thỉnh thoảng nhìn cô qua gương chiếu hậu cũng xem như không thấy.
Khi về đến tòa nhà, cô cùng hai mẹ con Đường Minh Hạo cùng nhau bước vào thang máy. Lâm Ngọc đứng bên cạnh thân thiết hỏi cô.
- Vũ Yên! Cháu là sống với bố mẹ à?
- Không, cháu sống 1 mình.
Nhìn thoáng qua số tầng mà Trần Nhược Tuyết bấm, bà liền trở nên kích động.
- Cháu ở lầu 21 sao?
- Vâng.
- A! – Bà vỗ tay 1 cái – Vậy cũng thật là gần, hai mẹ con bác ở lầu 2o, ngay bên dưới nhà cháu rồi.
- Vâng.
Con số thang máy vẫn tiếp tục đi lên, Lâm Ngọc suy nghĩ một chút rồi đề nghị. – Vũ Yên này, cháu đã sống 1 mình, hôm nay đã đi theo giúp bác cả một buổi tối thế này cũng chưa thể ăn gì. Hay là tới nhà bác dùng cơm đi.
- Dạ?
Đến nhà dùng cơm?
Không đợi đến cô trả lời, bà đã vỗ vỗ Đường Minh Hạo đang đứng bên cạnh. – Hạo! Con nói xem có được không?
Đường Minh Hạo nãy giờ đang ôm Bạch Mao trong tay, nhìn mẹ mình cao hứng như vậy thì cũng tùy ý.
- Con không có ý kiến.
” Ding”
Cửa thang máy mở ra ở tầng 20, Lâm Ngọc kéo theo Trần Nhược Tuyết về nhà. Cô đến một câu từ chối cũng chưa kịp nói, một lần nữa bị bà nhiệt tình đưa đến nhà làm khách.
- Hai đứa cứ nói chuyện, chờ mẹ một chút nhé.
- Mẹ! Hay là để con giúp…
- Không cần. – Bà nhấn anh ngồi xuống ghế – Vũ Yên là khách, không lẽ lại để con bé ngồi 1 mình ở đây à? Con ở đây thay mẹ tiếp khách, để mẹ đi chuẩn bị. 1 lát là xong rồi.
Nói xong bà liền chạy vào bếp, để lại hai người một nam một nữ ngồi trong phòng khách im lặng một hồi lâu. Anh không nói, tôi cũng không mở miệng. Trong phút chốc, khiến cả 2 rơi vào tình huống ngại ngùng. Đường Minh Hạo đắn đo 1 lúc, cuối cùng cũng cảm thấy mình là người nên khơi thông cái không khí khó xử này trước.
- Chuyện này… thực xin lỗi, mẹ của tôi chắc là đã khiến em khó xử.
Trần Nhược Tuyết nhấp lại một ngụm trà, làn khói nóng bay lên làm mờ tầm mắt của cô, đem ý nghĩ cùng cảm xúc của cô tăng thêm 1 tầng che lấp.
Cho dù chỉ mới chạm nhau vài lần, nhưng Đường Minh Hạo cũng có thể nhận ra được cô là một người lạnh lùng ít nói. Từ lúc cô nhìn thấy anh ở bệnh viện tới việc mẹ anh đề nghị anh đưa cô về tới giờ, cặp chân mày đó đã nhăn lại rồi giãn ra không ít lần. Nhưng dù rằng bản thân mình không thích, cô vẫn không từ chối mẹ anh, thỏa hiệp với bà bước lên xe anh rồi đến nhà anh dùng bữa.
- Mẹ tôi mới chuyển đến đây không lâu nên đối với mọi người ở đây cùng tất cả mọi thứ vẫn chưa được quen thuộc. Công việc của tôi lại bận rộn nên không có thời gian nói chuyện cùng bà – Ánh mắt anh nhìn bóng lưng linh hoạt ở trong bếp đang vui vẻ nấu nướng, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác có lỗi – Quả thực cũng đã lâu rồi, mẹ tôi mới vui vẻ như vậy.
Trần Nhược Tuyết im lặng để anh nói, ánh mắt cô lãnh đạm nhìn hoa văn tinh xảo trên tách trà. Chợt một cục bông tròn trịa màu trắng di động tới chân cô nũng nịu quấn lấy, lớp bông mềm mượt cọ xát trên mắt cá chân cô đong đưa tới lui.
Cô nhìn nó chằm chằm, con chó nhỏ trắng toát kia cũng không phụ lòng ngửng cao đầu nhìn cô chăm chú. Sau một hồi nịnh nọt cũng không thấy cô có phản ứng gì, nó khịt mũi một cái rồi cuộn người nằm bẹp lên bàn chân cô.
- Hình như nó rất thích em. – Đường Minh Hạo bật cười nhìn dáng vẻ lười biếng lấy lòng của Bạch Mao – Ngày hôm nay em giúp đỡ mẹ tôi như vậy, tôi rất cám ơn. Tôi nghe mẹ nói Bạch Mao trên đường đến phòng khám đã nôn lên xe em, việc này tôi sẽ…
- Không cần.
Không khí giữa cả hai vì một câu nói của cô mà sững lại. Trần Nhược Tuyết thẳng lưng nhìn anh, ánh mắt cô vừa lạnh lùng vừa xa cách khiến Đường Minh Hạo dường như mơ hồ nhìn thấy ranh giới của hai người.
- Chuyện ngày hôm nay, bác gái đã mời tôi 1 bữa cơm, vậy là đủ rồi.

Không có nhận xét nào: