Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2014

Băng Tuyết Hoa ( phiên ngoại 1 )

Phiên ngoại 1: 5 năm sau…
Nữ nhân xinh đẹp nằm nghỉ trên chiếc ghế trúc trong hoa viên sưởi nắng, nàng híp lại đôi mắt xinh đẹp, mai má trắng hồng dưới ánh nắng mà như ngọc trai tỏa sáng. Trên người mặc một bộ y phục bằng gấm ưu nhã xinh đẹp, bàn tay thon nhỏ vuốt ve cái bụng đã sớm nổi rõ lên. Trên khuôn mặt nhỏ nhắt hiện lên nét cười khả ái dịu dàng.
Nam nhân từ xa bước vào chính là nhìn thấy nàng như vậy.

Trên khóe môi hắn bất giác nở nụ cười, sải chân bước tới bên nàng như càng thêm nhanh chóng. Tiếng nói ôn nhu đánh động – Liễu nhi.
Liễu nhi mở mắt nhìn hắn đang đi tới, hướng hắn mỉm cười – Chàng về rồi.
- Ừ! – Minh Vũ vươn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng cúi đầu hôn nhẹ.
- Có bắt được tên khâm phạm đó không? – Nàng chạm ngón tay lên nét mặt cương nghị có chút mệt mỏi của hắn, quan tâm hỏi. HẮn sáng nay chính là vì lý do này mà bị lôi ra khỏi giường nha. Từ lúc nàng mang thai, hắn liền hướng vương gia xinh nghỉ phép để ở nhà chăm sóc nàng. Nhưng tới sáng nay vương gia lại sai người tới triệu hắn cùng vương gia bắt giữ một tên khâm phạm triều đình, có thể biết được sự việc có bao nhiêu quan trọng.
Cơ mà nàng vẫn nhớ biểu hiện sáng nay của hắn, nét mặt đen kịt miễn cưỡng rời giường. Khi nàng giúp hắn thay y phục hắn liền hướng nàng hôn nhẹ một cái rồi nói nhỏ.
- Nàng ở nhà chờ ta!
Ô! Biểu hiện thực sự là nghiến răng nghiến lợi nha. Hắn quả nhiên là rất tức giận.
- Ừm ! Đương nhiên là có, nàng đừng lo lắng – Minh Vũ gật đầy, hạ người xuống ôm lấy eo nàng ép tai lên bụng. Hắn đương nhiên là phải bắn được kẻ đó chứ, nếu không ngày mai, ngày kia vương gia lại sai người tới gọi hắn đi bắt người. Ai bồi thê tử hắn ngủ? Thời tiết đã bắt đầu vào đông lạnh như  vậy. Bảo bối nhà hắn đã có thai được 8 tháng. Nàng bây giờ đi đứng cũng thấy khó hắn, khiến hắn thwucj muốn ở lì nhà mà chăm bẵm tiểu thê tử.
Liễu nhi đặt tay lên vai hắn ôm lấy, mặc cho hắn ôm nàng.
- Cục cưng hôm nay có làm khó nàng không? – Hắn dịu dàng hỏi, bàn tay to lớn ấm áp đặt lên cái bụng lớn cảu nàng mà xoa nhẹ.
- Hôm nay cục cưng rất ngoan, không có quấy thiếp. – Liễu nhi khẽ cười trả lời.
Minh Vũ thở dài yên tâm, từ lúc nàng mang thai. Hắn không có lúc nào thôi lo lắng. Thân thể nàng vốn nhỏ nhắn, thực việc mang thai khiến nàng rất cực khổ. Mỗi ngày trôi qua, bụng nàng mỗi lúc một to lên, so với những nữ nhân bình thường liền lớn hơn lại càng khiến hắn lo lắng, kiềm không được lo âu mà hỏi y kiến vương phi.
Kết quả thê tử nhỏ nhà hắn mang song bào thai.
Kết quả như vậy khiến hắn nhìn ngắm ái thê của mình mà bất an, thân hình nàng nhỏ bé như vậy. Một lúc mang song bào thai có phải hay không quá sức?!
Lại nói nhớ tới thời điểm vương phi lâm bồn tiểu vương gia. Người hét lớn như vậy không khỏi khiến vương gia đứng bên ngoài không ngừng đi qua đi lại trước mặt hắn, mặt mày trắng bệch nhìn vào bên trong. Cả Đào Uyển Nhi cũng tương tự, tiếng kêu của cả hai vang lên trong đầu khiến hắn rùng mình. Hai người đó sinh một hài tử đã đau tới kêu khóc như  vậy, Liễu nhi là song bào thai liệu có… liệu có…
Nghĩ tới hắn không khỏi một trận run rẩy, vầng trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Cảm nhận được sự biến hóa của hắn, Liễu Nhi không hiểu vuốt ve trên mặt hắn hỏi han – Chàng sao vậy?
- Liễu nhi! Chúng ta chỉ sinh một lần thôi được không? – Minh Vũ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng lưu luyến hôn vào lòng bàn tay trắng mịn. Nỗi lo lắng của hắn kéo dài từ ngày này sang ngày khác, tháng này sang tháng khác… mỗi lúc một bất an. Nàng từng ngày từng ngày càng tiến gần tới lúc lâm bồn, hắn lại kiềm chế không được mà càng thêm sợ hãi.
- Minh Vũ…
- Liễu nhi! Ta thực không nỡ nhìn nàng cực khổ – Cùng nàng thành thân, hắn luôn trì hoãn việc khiến nàng hoài thai hài tử. Hắn không muốn vội vàng, nhưng thời gian qua đi, ánh mắt của nàng nhìn tiểu vương gia bắt đầu không che giấu được sự khát khao. Hắn liền mềm lòng…
- Thiếp không có cực khổ! thực sự. – Nàng biết nỗi lo của hắn, nàng luôn dễ dàng cảm nhận được mỗi khi dìu nàng đi lại, ánh mắt của hắn vẫn không giấ được sự bồn chồn thấp thỏm.
Minh Vũ lắc đầu hướng cái bụng lớn của nàng mà nói chuyện, bàn tay to nhẹ nhàng xoa xoa – Cục cưng! sau này ra đời phải nghe lời nương con. Nàng khó khăn ấp ủ các con như vậy có biết không?
- Chàng đang làm cái gì? – Điệu bộ nghiêm trọng của hắn khiến nàng không nhịn được cười, đánh nhẹ vào vai hắn.
Hắn vậy mà lại mặc kệ, cúi đầu hôn lên bụng nàng.
Dường như nhận thức được, hài tử trong bụng nàng hướng điểm hắn mới hôn xuống mà cựa quậy.
- A – Liễu nhi giật thót, cái đạp mạnh kia khiến nàng không kiềm được mà nhíu mày.
Mà Minh Vũ cũng cảm nhận đượcc ử động của đứa trẻ, sắc mặt hắn liền tái mét ngước lên nhìn chăm chú vào nàng.
- Thiếp không sao! – Liễu nhi mỉm cười, bàn tay nhỏ bé trấn an sự căng thẳng trên mặt hắn – Hài tử chỉ là cựa mình trong bụng thiếp thôi, không có gì đâu.
Cơ thể hắn dần dần bớt căng thẳng, nhìn nét mặt dịu dàng của nàng. Trong lòng dâng lên một cỗ xúc động muốn hôn nàng. Hắn nhướn người lên, tránh chừng bụng nàng. Đôi tay to lớn ôm lấy nàng áp miệng lên môi nàng, giọng nói trầm khàn thủ thỉ – Ta yêu nàng.

Không có nhận xét nào: