Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2014

Băng Tuyết Hoa ( Phiên ngoại 4 )

Phiên Ngoại 4: Nụ hôn đầu ( Hạ )
Tâm tình của Bắc Thành tiểu vương gia đang không tốt.
Không đúng, phải là cực kỳ tồi tệ!
Tần Ngạo Tuấn chồng cằm trong tòa các nhỏ trong hoa viên trầm tư, từ lúc hắn lỡ tay làm rách búp bê của Châu Nhi, nhìn thấy gương mặt non nớt đong đầy nước mắt của nàng, tâm tình của hắn liền theo đó mà rơi xuống đáy vực, xấu tới cực điểm.
Hắn thực sự không phải cố ý đâu.
Bây giờ phải làm thế nào? Châu Nhi dường như rất tức giận, thậm chí hắn còn nhìn thấy trong cặp mắt long lanh nước ấy chứa đựng biết bao ngỡ ngàng cùng thất vọng…

Hắn nên làm thế nào để nàng nguôi giận bây giờ?
.
- Phu quân, bây giờ phải làm thế nào? – Liễu Nhi lo lắng nhìn Minh Vũ, con gái nàng chạy về nước mắt dàn dụa nức nở trong phòng suốt từ nãy đến giờ, tay ôm con búp bê đỏ bị rách thực sự là đáng thương khiến người mẫu thân như nàng thực đau lòng  không thôi.
Minh Vũ nét mặt có chút thở dài, vuốt ve mái tóc thê tử – Con bé có kể với nàng là tại sao không?
Liễu Nhi buồn bã lắc đầu – Con bé không nói, nhưng thiếp nghĩ lý do là ở con búp bê rách con bé ôm về. Thiếp đoán, chắc chắn có ai đó làm hỏng con búp bê của Châu Nhi.
Đúng là không ai hiểu con bằng mẹ.
Nghe thê tử nói vậy, Minh Vũ toàn thân đầy sát khí áp bức, tức giận lôi đình – Tiểu tử nào cả gan dám khi dễ con gái ta? Làm con gái ta khóc, ta sẽ xử hắn.
Thấy nộ khí của hắn không nhỏ, Liễu Nhi vội can ngăn – Chàng đừng nóng, còn chưa biết sự tình thế nào mà.
Tiếc nỗi đấng lang quân của nàng không cho là vậy, trực tiếp đi đến cửa phòng con gái yêu. Đứng trước cửa phòng lập tức thu liễm tức giận đi rất nhiều… nhẹ nhàng gõ cửa – Châu Nhi! Là cha đây…
Bên trong vẫn là một tràng khóc lóc thảm thiết…
Minh Vũ trong lòng sốt ruột không thôi, cuống cuồng không biết phải làm sao – Châu Nhi! Mở cửa cho cha có được không?
Trong phòng tiếng khóc vẫn liên tục không ngừng, đến lúc Minh Vũ cảm tưởng trong lòng khối lo lắng này sắp vỡ đến nơi thì có tiếng nghẹn ngào xen lẫn nức nở nhỏ bé từ bên trong nói ra – Con không muốn!!
Con không muốn….
( Bích Tuyết: Châu Nhi ngoan!!!! Con thực sự là làm khó cha con quá ==!! )
Minh Vũ mặt mày lập tức trắng bệch…
Con gái hắn không muốn gặp hắn? Con gái hắn cưng chiều bao nhiêu lâu cư nhiên từ chối không muốn hắn vào phòng con bé?
Thực sự trên đời, người ta thường nói con gái chính là người yêu cuối cùng trong đời nam nhân. Quả thực không sai chút nào, chỉ một câu nói của con gái bé bỏng, lập tức đem tâm tình của vị Cận vệ Bắc Thành nào đó cả đời oanh liệt rơi xuống đáy vực một cách không hề thương tiếc.
Liễu Nhi đứng sau lưng phu quân thực không biết phải nói thế nào, cầm khăn tay bứt rứt không yên – Hài nhi, con mở cửa cho nương có được không?
Lần này thì không phải nức nở nữa, Minh châu hét lên – Không cần, không cần…
Khỏi cần phải nói, hai vị sinh thành đứng ngoài sắc mặt quả nhiên vô cùng không tốt.
- Được! Được! Cha và mẹ không vào – Người cha đáng kính nào đó lập tức nhỏ giọng dỗ, trong lòng tức giận càng thêm dâng cao.
Rốt cuộc là tiểu tử nào to gan dám khi dễ con gái hắn? Rốt cuộc là tên nào a…a…a..a…
Nói đi cũng phải nói lại, không biết nếu Minh Vũ đại nhân nào đó biết được kẻ khi dễ con gái ngài không ai khác chính là con trai đầu của vị Bắc Thành Vương nào đó hắn vô cùng kính trọng. Không biết cảm giác của ngài Minh Vũ đây sẽ ra sao…
Chắc chắn là sẽ vô cùng phong phú!!!
- Liễu Nhi, nàng đi gọi Minh Trúc về đây!
- Gọi Minh Trúc về? Nhưng….
Quả nhiên vị mẫu thân nào đó bản năng thức dậy, lập tức lúng túng.
- Không nhưng gì cả, gọi nó về đây. Thân là ca ca lại để muội muội bị khi dễ, gọi nó về cho ta.
Nhìn thê tử rời đi, Minh Vũ lòng loạn không yên ghé sát mặt vào cửa gỗ, nhỏ giọng nịnh nọt  – Con gái ngoan của cha, đừng khóc. Cha lập tức tìm ca ca của con hỏi cho rõ. Rốt cuộc là tên nào cả gan khi dễ con.
Châu Nhi không để ý cha mình nói cái gì bên ngoài, vẫn úp khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến mức đỏ bừng vào giường mà nức nở.
Minh Vũ đứng bên ngoài đi qua đi lại, tức giận lo lắng đan xen không thể tả. Đến khi thê tử hắn đưa được đứa con trai về thì cũng đã gần đến cực hạn. Nhìn thấy nam hài của mình, nghĩ đến nữ nhi uất ức không thôi đang nức nở trong phòng, hắn lại một bồ tức giận.
- Minh Trúc, con lại đây.
Minh Trúc đã nghe nương nói qua, liền hiều cha vì cái gì mà tâm tình không tốt. Rất ngoan ngoãn lại gần – Cha! Muội muội vẫn không chịu ra ngoài sao?
- Rốt cuộc là con chăm nom muội muội kiểu gì, làm Châu Nhi bị khi dễ khóc lớn như vậy?
Minh Trúc cắn môi không biết phải nói thế nào – Cha! Lúc chiều con có xem qua Châu Nhi, muội ấy vẫn chơi ở Hoa viên rất vui mà.
- Còn sau đó…
- Con có dặn Châu Nhi phải về nhà…
- Gì nữa?!! – Cái cách nói chuyện ngắt đoạn thế này thực sự khiến hắn tức chết.
Nam hài tử ái ngại ngước khuôn mặt non nớt nhìn cha mình, rồi lại cúi gầm mặt xuống lí nhí – Châu Nhi nói muội ấy không muốn về nhìn cha và nương chơi mải hôn môi mà không để ý đến muội ấy.
Đấng phu thê nào đó ở đây, liền lập tức hóa đá.
Liễu Nhi hai má đỏ bừng không biết phải làm sao, liền hỏi sang chuyện khác – Trúc Nhi, con búp bê đỏ của Châu Nhi là từ đâu có?
Nàng nhớ là nàng đâu có mua cho con bé.
Cái này thì Minh Trúc tỏ tường, liền đáp nhanh gọn – Con búp bê đó là do Ngạo Huyền ca ca chơi trò chơi thắng được tặng cho Châu Nhi.
Là do Tần Ngạo Huyền tặng, vậy nguyên nhân tại sao con búp bê lại bị rách?
Đây chính là vấn đề.
Minh Trúc nhìn vào cửa phòng vẫn đóng, e dè chập chững thử lại gần gõ cửa, giọng nói non nớt dè chừng nói nhỏ vào trong – Châu Nhi, là ca ca… mở cửa cho ca ca có được không? Ca ca có một thứ rất hay cho muội xem.
- Châu Nhi không cần, không cần.
Bảo oa nhỏ tuổi bên trong vẫn bướng bỉnh không chịu.
Một nhà ba người đứng ngoài sân viên thực bối rối không biết làm sao cho phải, lo lắng không thôi cho thành viên nhỏ tuổi nhất đang đau lòng không dứt ở trong phòng kín không chịu ra kia. Ai cũng bất an nhưng đều nhất lượt không dám quấy rầy.
- Để con thử cho!
Tiếng nói thanh thúy non nớt từ ngoài cửa nói vọng vào, một cô bé dáng dấp xinh đẹp bình tĩnh nhìn mọi người, khí chất cao ngạo sắc sảo giống ai đó như đúc, mặc một trang phục màu hồng đậm quý phái hoa lệ.
- Yên Vy! – Liễu Nhi ngạc nhiên đón cô bé xinh xắn đang đi vào, hỏi – Sao con lại tới đây?
Bạch Yên Vy rất lễ phép, chớp chớp đôi mắt tròn nói – Con biết chuyện của Châu Nhi, nên con tới xem.
Cô bé nhìn thấy Minh Vũ liền cúi đầu – Minh Vũ thúc thúc.
- Được, không cần dài dòng như vậy. Con vào xem Châu Nhi thế nào giúp thúc thúc – Minh Vũ bây giờ chỉ lo lắng cho con gái, mặc kệ không thèm để ý rằng cô bé trước mặt là con gái của một con cáo già không hơn không kém. Tùy ý! Chỉ cần con gái bảo bối của hắn không khóc nữa, đừng nói là cáo già, cho dù là yêu tinh đi nữa hắn cũng mở cửa đón tiếp.
Bạch Yên Vy đứng ngay cửa phòng, không cần nhẹ nhàng mà trực tiếp gõ cửa sẵng giọng nói vào trong – Châu Nhi, mở cửa!
Rất trực tiếp!!!
( Bích Tuyết: Yên Vy ngoan!! Con không sợ Châu Nhi sợ con không dám mở cửa sao? ^^!
Bạch Yên Vy: Không hề!
Bích Tuyết:… ==!!!)
Căn phòng lập tức im bặt, Bạch Yên Vy nhìn chằm chằm vào cửa phòng khép kín nhắc lại thêm một lần nữa – Mở cửa cho tỷ!
Quả nhiên là phong thái ngạo mạn y tạc, nhưng lại vô cùng có tác dụng. Chẳng lâu sau cánh cửa phòng kia két mở ra, Minh Châu thấp hơn Bạch Yên Vy một cái đầu ngước khuôn mặt bụ bẫm đỏ bừng đáng thương nhìn tỷ tỷ.
Minh Vũ nhìn thấy con gái thì đau lòng không thôi, đang tính bước tới ôm một cái dỗ dành thì Bạch Yên Vy đã nhanh tay hơn hắn, dắt tay Minh Châu đi vào phòng, một lần nữa đóng sầm cửa lại.
Ba người kia lại bị ngăn ở bên ngoài.
- Có Yên Vy chắc sẽ không sao đâu, chàng đừng lo lắng.
Minh Vũ cũng đành thở dài, quàng tay ôm lấy vai thê tử, đem thân thể mềm mại dựa vào lòng mình. Châu Nhi mở cửa hắn cũng bớt lo đi phần nào, nhưng cái lo này qua đi cái lo khác lại tới. Bạch Yên Vy, con gái của người đó liệu có dạy hư con gái cưng của hắn không đây?
Với tính cách quái đảng yêu dị của mẹ Bạch Yên Vy, hắn thực sự không dám chắc chắn.
Không lâu sau cánh cửa kia két mở ra, Bạch Yên Vy bước ra ngoài, cẩn thận đóng cửa phòng lại. Bậc phụ mẫu kia lo lắng chạy đến hỏi chuyện – Thế nào rồi.
Bạch Yên Vy nghĩ nghĩ, cong môi một chút gật gật đầu. – Châu Nhi đã ổn hơn rồi, bây giờ con phải về nhà. Chào Minh Vũ thúc thúc, Liễu di.
Minh Vũ không hiểu nhìn tiểu nha đầu tinh ranh trên môi nở nụ cười quỷ dị rời đi, thực không rõ vì sao trong lòng hắn âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
Con bé này chắc chắn muốn chỉnh người!!!
Nhưng mà chỉnh ai?!
Thắc mắc không biết hỏi đâu thì con gái yêu của hắn cấm cửa suốt buổi bây giờ đã chịu mở cửa đi ra, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, hai mắt tròn sưng húp vì khóc nhiều đáng thương nhìn hắn – Cha.
- Ngoan! Đừng khóc – Người nào đó lập tức ôm lấy con gái, bàn tay nhẹ nhàng nựng hai má phúng phính – Cha thương, nói cha nghe ai khi dễ con.
Tiểu bảo bối của hắn không trả lời, chỉ lắc lắc đầu ôm lấy cổ hắn, ngọ nguậy đem nước mắt nước mũi chùi lung tung trên áo hắn rồi lí nhí – Cha! Con muốn ăn cơm.
- Được! Được! Cha lập tức kêu người chuẩn bị cơm cho con ăn.
.
.
Ngày hôm sau, ánh nắng hiếm hoi chiếu xuống giữa mùa đông tại Bắc Thành. Minh Châu như thói quen cũ ngồi ở hoa viên vương phủ sưởi nắng, cánh tay nhỏ nhắn cầm lấy que gỗ vẽ vời lung tung nền tuyết dưới chân thành những hình thì quái dị không mấy ai hiểu nổi.
Bên cạnh nàng đột nhiên có người ngồi xuống, Minh Châu ngước khuôn mặt bụ bẫm lên nhìn ai đến, liền lập tức cúi mặt xuống ỉu xìu – Ngạo Huyền ca ca.
- Ừ! – Tần Ngạo Huyền ừ nhẹ, cầm lấy chiếc que gỗ trong tay nàng hỏi – Có chuyện gì buồn sao?!
Không nhắc tới thì thôi, nhắc đến khuôn mặt xinh xắn của Minh Châu lại ngân ngấn nước. Nhưng do nàng cúi mặt thực thấp nên Tần Ngạo Huyền không nhìn thấy, chỉ có nghe thấy giọng nói hối lỗi của nàng – Ngạo Huyền ca ca, Châu Nhi thực xin lỗi. Con búp bê Ngạo Huyền ca ca cho Châu Nhi…
- Huynh biết rồi – Tần Ngạo Huyền xoa đầu nàng dỗ dành – Không cần buồn, huynh không có giận muội.
Minh Châu không nói gì, chỉ im lặng gật đầu. Buồn bã không dám ngửng đầu lên.
Tần Ngạo Huyền thở dài, bản tính lạnh lùng từ nhỏ khiến hắn không biết phải an ủi Minh Châu thế nào. Đành vuốt ve cái đầu nhỏ mềm mại của Minh Châu mãi không bỏ xuống được.
Cảnh tượng thực là… không phải nói, thực sự là rất quái dị.
( Bích Tuyết: * than trời trách phận* ôi Huyền Nhi ngoan ngoãn của ta, sao con lại ngốc thế ==!!!
Tần Ngạo Huyền: * cúi đầu nhìn mũi chân*….)
Nhưng rơi vào mắt ai đấy, lại chói mắt đến cực điểm.
Vuốt mãi cũng không ổn, Tần Ngạo Huyền bối rối rút tay lại, có điểm lúng túng khiến gương mặt nhỏ nhắn hồng lên – Huynh phải đi tập, muội nhớ đừng nghịch tuyết quá nhiều.
Minh Châu nghe lời gật đầu. Nhìn bóng dáng Tần Ngạo Huyền đi xa, trong lòng lại bề bộn buồn bã. Mũi chân đi giày hoa khều khều bông tuyết dưới chân.
Bỗng trước mặt nàng tối đen lại, một khuôn mặt bằng vải phóng lớn trước mắt nàng. Minh Châu hốt hoảng ngửng đầu lên, trước mặt chính là thủ phạm đã phá hỏng con búp bê của nàng mới hôm qua, mặt mày hắn nhăn lại rất không vui, trên tay cầm một con búp bê vải rất to, vừa tinh xảo vừa đẹp đẽ chìa ra trước mặt nàng.
- Cho muội! – Tần Ngạo Tuấn mở miệng.
Minh Châu toàn thân hóa đá.
Hắn nói cái gì cơ? Cho nàng? Hắn đến không phải để xin lỗi nàng mà cho nàng một con búp bê khác? Như vậy là xong à?!
Còn nữa, thái độ của hắn thế là sao?
Trong bụng nàng lập tức dâng lên hỏa khí, đôi môi đỏ bọng cắn chặt, tức giận hắt bay con búp bê tinh xảo trên tay Tần Ngạo Tuấn – Không cần.
Thái độ của nàng, làm khuôn mặt tuấn tú của Tần Ngạo Tuấn xám xịt như mây mù gió thổi.
Nàng đối với Huyền Nhi thì ngoan ngoãn như vậy, đối với đồ vật mà Huyền Nhi tặng thì nâng niu không buông. Còn với hắn thì lại ngang ngược chối từ như thế.
Tần Ngạo Tuấn vốn cao ngạo từ nhỏ,  sĩ diện đối với hắn còn cao hơn trời. Tính cách thực sự là đến chết cũng không nhận là mình đã sai, dù thế nào cũng không cúi đầu. Đối với hắn, muốn hắn xin lỗi nhận là mình sai so với bị đánh, bị bắt chép phạt tam tự kinh một trăm lần có khi còn gian nan hơn gấp mấy trăm lần.
Nghĩ tới đêm qua hắn đứng trước cửa quán đồ chơi đắn đo suốt mới bước vào, cũng cắn răng mãi mới nói ra bản thân mình muốn có cái gì, thời điểm lão chủ quán nhìn hắn bằng con mắt vừa kỳ dị vừa ám muội… nét mặt của hắn lập tức đen kịt như bầu trời đêm.
Tính cao ngạo vốn có nổi lên, bản tính kiêu ngạo cùng sĩ diện cao ngất, bạn nam nào đó không nhớ đến mục đích của mình đến đây là gì. Hắn chịu mang thứ đồ chơi cho con gái tới đây đã là cả một vấn đề. Bây giờ lại trực tiếp bị từ chối, liền đem thái độ sai lầm hối hận của bạn tiểu vương gia nào đó một nhát đánh bay không còn một mảng.
- Được! – Tần Ngạo Tuấn nhặt lên con búp bê mà hắn phải cắn răng cố gắng mãi mới có thể mở miệng nhờ người làm cả đêm qua cho nàng, tức giận đem nó ném xuống hồ nước lạnh cóng – Muội không cần, thì bỏ đi.
Rồi đem bản mặt xám xịt rời đi. Mặc cho tiếng nức nở nho nhỏ ở phía sau làm nhức nhối lòng hắn, lôi kéo hắn quay lưng lại dỗ nàng nín đi. Hắn vẫn ngửng cao đầu phăm phăm đi về phía trước.
( Bích Tuyết : ==!! Ơ thì… thằng con này có vẻ nó hơi… hơi cao ngạo một xí..
Tần Ngạo Tuần : Ta không có!
Minh Châu: Huynh chính là đến chết vẫn mạnh miệng.
Tần Ngạo Tuấn : Muội nói cái gì cơ?
Bích Tuyết : * âm thầm lau mồ hôi * Được! xem như ta chưa có nói gì, ta chưa có nói gì cả nhé!! )
Cứ thế, cả hai giận  nhau cũng đã được bảy ngày. Hai người thỉnh thoảng đi qua nhìn thấy mặt nhau, Minh Châu hờn dỗi ngoảnh mặt đi nơi khác, Tần Ngạo Tuấn nhìn thấy toàn thân tỏa ra khí lạnh bước qua. Chiến tranh lạnh của hai đứa trẻ, một trong đó lại là người sẽ kế vị trong tương lai, quả nhiên sức ảnh hưởng không hề nhỏ, toàn bộ Vương phủ đám hạ nhân cũng chỉ vì nét mặt âm u của vị tiểu vương gia này mà liên tục lau mồ hồi lạnh.
Mà vị Vương phi nào đó ngày ngày bị phu quân quấn lấy cũng bị không khí áp bức này ảnh hưởng, sự nhảy cảm bản năng liền biết được năm phần mười. Bỏ qua phu quân không đồng tình luôn miệng nói “ chuyện của bọn trẻ cứ để chúng nó tự giải quyết” mà đi tìm đứa con trai lớn.
( Bích Tuyết: Tần Viễn Kỳ! Sao ta cứ cảm tưởng ngươi càng ngày càng vô trách nhiệm!! ==!!
Hàn Băng Băng: * gật đầu lia lịa*
Tần Viễn Kỳ : Hừ! Chuyện của ta và Băng Nhi, sao không thấy mẫu thân như ngươi nhúng tay vào, bây giờ lại còn dám bảo ta vô trách nhiệm?
Bích Tuyết: * liên tục lau mồ hôi * con ngoan! Con cũng không thể học theo một mạch của mẫu thân như ta a!! )
.
- Nương! -  Tần Ngạo Tuấn nhìn thấy mẫu thân, buồn phiền cúi đầu nhìn qua cửa sổ.
Hàn Băng Băng thở dài, thực không biết phải làm thế nào cho phải. Viễn Kỳ đối với hài tử này yêu cầu thực sự quá cao, dù sao nó cũng chỉ là một đứa nhỏ… nàng nhiều lúc nhìn con phải cùng lão phu tử học bài, luyện kiếm… nhân ảnh non nớt phải tiếp nhận nhiều thứ quá sức như vậy. Nàng thực sự không đành lòng.
Nhưng việc triều đình nàng quả thực không hiểu. Viễn Kỳ nói hắn cũng không muốn ép buộc con. Nhưng tương lai Tuấn Nhi là người kế vị hắn, là người cai quản toàn bộ Bắc Thành này, hài nhi của nàng không chỉ có một gia đình để chăm lo, còn có con dân Bắc Thành phải để ý. Nếu không nghiêm khắc ngay từ lúc này, thử hỏi sau này hài tử của hắn làm sao gánh vác trọng trách nặng như vậy?
Nghe hắn nói như vậy, nàng cho dù không đành lòng cũng  không thể cản nữa..
Nàng biết rõ, hắn có trọng trách rất lớn phải lo lắng.
Hàn Băng Băng ngồi xuống bên cạnh hài tử, ánh mắt theo đó nhìn về phía xa qua màn cửa sổ – Con cãi nhau với Châu Nhi sao?!
Tần Ngạo Tuấn nghe nương nhắc tới liền cảm thấy nặng nề, nhưng nhớ đến bản thân bị khước từ thế nào, cơn giận của hắn lại nổi lên. Hắn tức giận hừ lạnh một cái – Không phải con sai, là muội ấy không đúng.
Muội ấy dám từ chối hắn, từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng bị người nào đả kích mạnh như thế.
Vậy nên, hắn lại càng không thể cúi đầu mà xin lỗi trước.
Hàn Băng Băng cũng không nói lại thêm, nàng nhìn màn tuyết bay bay trong gió, khẽ nói – Tuấn Nhi! Con có biết “ lùi một bước trời cao biển rộng” không?
Hắn cắn môi không nói gì.
Nàng nhìn tiểu hài tử của mình mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt đầu con trai nói nhỏ một câu – Nhiều lúc, cúi đầu không có nghĩa là mình thua cuộc. Hôm nay con thua, không có nghĩa là người đó sẽ thắng.
- Có những lúc, người biết cúi đầu mới là người thắng cuộc.
Tần Ngạo Tuấn giật mình ngửng đầu lên nhìn mẫu thân, chỉ thấy người cười nhẹ đứng dậy bước ra khỏi phòng, trước khi đi còn nói lại một câu.
- Tuấn Nhi! Suy nghĩ cho kỹ, có những chuyện nếu không làm ngay sẽ khiến bản thân mình cả đời hối hận.
Cuộc đời của nàng không phải là minh chứng rõ ràng nhất sao?
Bước ra khỏi phòng, nàng nhìn thấy ở trước mặt phía bên kia gian trướng có một bóng người cao cao đứng đối diện với mình. Sau bao nhiêu năm, nhân ảnh của hắn vẫn như vậy đứng đợi nàng, nét mặt ôn nhu ấy vẫn như cũ mỉm cười với nàng, ánh mắt dịu dàng si mê vẫn như cũ mà chờ đợi ngắm nhìn nàng như vậy.
Hàn Băng Băng bước chân chạy về phía hắn, sà vào vòng tay vẫn luôn mở rộng với nàng từ trước đến giờ.
- Không lạnh sao? – Tần Viễn Kỳ cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, mở rộng vạt áo bao bọc lấy thê tử yêu vào trong lòng lo lắng nàng bị lạnh.
Nàng lắc đầu, dụi khẽ vào lòng hắn – Em không lạnh.
Hắn  cười, nụ cười vẫn phong tình vạn chủng như xưa, tiếng nói như lời thì thầm bên tai  – Bảo bối! Ta không hối hận.
Hàn Băng Băng mỉm cười trong lòng hắn, che giấu cặp mắt long lanh ánh nước.
Phải! Nàng cũng không hối hận.
Vì hắn vẫn như cũ đợi nàng, cho dù thời gian có dài bao lâu đi nữa.
.
.
Trong hoa viên vương phủ, tiểu oa nhi xinh đẹp ngồi bên bậc thềm lạnh giá trêu nghịch những cành hoa mới nở qua đêm. Bầu trời Bắc Thành qua một đêm mưa bão có điểm lạnh hơn ngày thường, cô bé hà hơi vào găng tay bằng bông lụa, chà xát cho bớt cơn giá rét mua đông.
Nghĩ tới bản mặt cao ngạo hơn trời của ai đó, cô bé hờn dỗi cắn môi, bàn tay nhỏ nhắn ngắt phựt bông hoa mới nở nhổ đi từng cánh hoa tội nghiệp.
Tại sao huynh ấy vẫn chưa chịu  xin lỗi nàng?
Thực là đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét….
Rõ ràng là hắn sai trước, lại còn đem mặt lạnh đối xử với nàng.
Đột nhiên phía sau nàng có tiếng động sột soạt gì đó, Minh Châu quay người lại nhìn. Chỉ thấy khóm hoa gần đó có điểm rung động, rồi từ đâu thò ra một gương mặt bụ bẫm xinh yêu, hai cặp mắt bằng thạch đen hướng về phía nàng.
Minh Châu ngẩn người nhìn nhân ảnh nhỏ bé quen thuộc ở khóm hoa kia trúc trắc bước ra, rồi lại ngại ngần bước vào… lôi thôi một hồi, với cái kích thước chỉ mới đến trên đầu gối của nàng một tý, nó đã đứng trước mặt nàng.
Nó… nó….
Không đợi nàng thốt lên thành lời, nhân ảnh nhỏ bé ấy lúng túng di động, đôi chân mềm di trên nền tuyết tạo thành những vạch dài. Minh Châu trố mắt ra nhìn, nhìn những đường dài ấy ghép lại với nhau hình thành dòng chữ khiến nàng kinh ngạc không dám tin.
Dụi dụi đôi mắt to, nàng cố gắng non nớt đánh vần thật lâu hàng chữ dưới chân nhân ảnh đáng yêu kia.
“ Thực xin lỗi…”
Khi viết đến dấu chấm, nhân ảnh nhỏ bé đang yêu kia đột nhiên bất động. Trên người nó rơi xuống những vụn tuyết nhỏ bé, rồi nó như không có sinh lực mà rơi bịch xuống, nằm xõng xoài ra đất.
Minh Châu vội bế nó lên, dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm nhân ảnh nàng muốn thấy. Cũng không khó khăn, cách đó không xa ở bên kia vườn hoa. Người nàng cần tìm mặc một chiếc áo khoác lông màu xám thực dày, trên người hắn bao quanh không biết bao lớp quần áo đứng ở nơi đó, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng lên không biết do lạnh hay vì cái gì, cắn răng quay mặt không nhìn nàng.
Minh Châu nhìn hắn, ôm con bảo oa trong tay, trên gương mặt bé bỏng dần dần sáng bừng lên. Trên đôi môi đỏ mọng hé nở một nụ cười xinh đẹp.
Tần Ngạo Tuấn bực mình lườm nàng, khẽ quát – Không cho phép cười.
Căn bản không ngăn được, nụ cười trên môi Minh Châu càng mở rộng, càng thêm tươi sáng.
Thật mất mặt!!!!
Tần Ngạo Tuấn túng quẫn bước nhanh lại, đứng trước mặt nàng lấy tay che đi nụ cười trên gương mặt nhỏ bé kia. Nhưng chưa được bao lâu, khí lạnh hắn hít sâu vào khí quản, chịu đựng không được hắn liền cúi đầu trên vai Minh Châu ho sù sụ.
Hắn ho thực tội nghiệp, ho nhiều đến mức khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng lên, thậm chí trên nét mặt còn biểu hiện sự đau đớn không hề che giấu.
Minh Châu cuống lên, vỗ vỗ lưng cho hắn, thấy trên trán hắn lấm tấm mồ hôi – Ngạo Tuấn ca ca, huynh ốm sao?
Tần Ngạo Tuấn lườm nàng một cái, căn bản nói không nổi… cơn ho kéo đến khiến hắn ho đến mệt nhọc, toàn thân trong cơn sốt mà nóng bừng lên.
Còn không phải tại đêm qua hắn nhảy xuống hồ nước trong hoa viên, sống chết tìm cho bằng được con búp bê lần trước bị hắn ném xuống. Toàn thân khi trở về phòng liền nhiễm lạnh, lập tức bị cảm mạo không hề nghi ngờ. Mà hắn đến chết cũng không chịu khai với mẫu thân rằng đêm hôm nhảy xuống hồ nước trong thời tiết lạnh giá thế này để làm gì, chỉ ấp úng nói rằng ban đêm không cẩn thận sảy chân…
Hậu quả của việc đêm lạnh nhảy xuống hồ… hiện tại hắn liền lãnh đủ.
( Bích Tuyết : * thở dài không thôi* Cha con đúng là cha con, vẫn có tố chất dại gái như thường!!!
Tần Viễn Kỳ: * lườm *
Bích Tuyết : Ơ ta cũng háu zai lắm, cũng dại zai không kém mà * cúi đầu nức nở *
Thực uất ức, sao ta lại sinh ra đứa con trai đáng sợ như vậy aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa )
- Huynh không có việc gì! – Hắn bướng bỉnh nói, nhất định không kể rằng đêm qua hắn sốt đến nghiêm trọng cũng nhất quyết xin mẫu thân giữ kín với nàng.
Minh Châu thấy hắn đã đỡ hơn, nhớ đến con búp bê ôm trong tay, cao hứng túm lấy tay áo hắn cười rạng rỡ – Ngạo Tuấn ca ca, Châu Nhi rất vui…
Tần Ngạo Tuấn nhìn khuôn mặt bừng sáng của nàng, nhất thời ngây ngốc, cơn tức giận trong lòng trong phút chốc mềm nhũn. Hắn lúc này lại nghĩ, kể ra… cái giá trả đi thực không nhỏ, nhưng nếu thu lại được nhiều như vậy. Cũng đáng lắm!
Minh Châu hớn ha hớn hở ôm lấy con búp bê, vừa hôn lên con búp bê vải được một cái thì chợt cảm nhận được một cơn ấm áp sà xuống môi nàng, lướt qua nhẹ nhàng như bướm đậu cành hoa.
Nàng ngây ngốc nhìn nam hài lớn hơn mình kia đang ngượng ngùng ho khụ một cái, ngô nghê hỏi – Ngạo Tuấn ca ca, cái này…
Tần Ngạo Tuấn hai má đỏ bừng, nói -  Là đóng dấu!
Cặp mắt to tròn kia chớp chớp vài cái.
Tần Ngạo Tuấn có điểm bực, ngón tay nhỏ chạm lên cái miệng hơi hé mở kia, lời nói bá đạo ngang ngược – Nơi này, là của huynh. Huynh đóng dấu chứng nhận rồi.
Đóng dấu chứng nhận, nàng là của hắn. Cả đời…
.
.
.
Mãi rất lâu sau này, Minh Châu khi bị kẻ nào đó nửa lừa nửa gạt nửa dụ dỗ lôi kéo lên giường, ấn xuống trên người nàng không biết bao nhiêu cái dấu chứng nhận. Nằm trong vòng tay rộng lớn của kẻ nào đó, nàng mới bất giác nhận ra.
Ngày ấy, hắn chịu thua nàng tất cả là có âm mưu.
Hắn chịu thua nàng ngày ấy, nhưng hắn lại thắng nàng cả đời.

Không có nhận xét nào: