Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2014

Bản chất sau những chiếc mặt nạ hoàn mỹ ( phiên ngoại 1 )

Phiên ngoại 1: Không đành lòng.
Vương Thành rời khỏi trường đại học Mễ An, cư nhiên ngay lập tức tiến hành hoài bão của riêng mình. Bản thân làm việc trong một tập đoàn lớn, nhanh chóng trong vòng 3 tháng được tín nhiệm, vượt qua cuộc tranh cử gắt gao nhưng đơn giản, nghiễm nhiên trở thành giám đốc chi nhánh công ty phần mềm quốc tế YB, quả nhiên thời buổi này chọn tài chứ không cần nhất thiết là phải có kinh nghiệm quá nhiều. Điều này thể hiện cho việc, các công ty lớn cần ở bạn là khả năng làm ra tiền, chứ chẳng buồn quan tâm đến việc bạn đã làm cái gì, bao lâu. ( __ __! Vâng! Xã hội nó phũ thế đấy ạ )
Nói thì vậy, cuộc sống công việc hoàn toàn thuận lợi, chuyện tình yêu bạn gái có vẻ như cũng khá là tốt, nhưng bản thân vốn là một giám đốc, làm ban lãnh đạo. Còn tình yêu thì sao? Người ta thường nói, đối với những người đàn ông thành đạt lạnh lùng như anh, đối với việc tình yêu thì luôn luôn thuận lợi, đương nhiên cũng luôn là người chủ sân rồi.

Nhưng Âu Lục Vân lại có một cái nghĩ khác. Nhưng nghĩ khác thế nào thì chỉ có mỗi mình cô ta mới biết được. =]]]]]]]]]~~~
- Mặt anh dính gì à? – Vương Thành nhíu mày khó hiểu, cô gái nhỏ này hôm nay sao cứ nhìn anh chằm chằm như vậy chứ.
- Đại thần! – Phong Kỳ chống tay chớp mắt đáng yêu với anh, cong đôi môi đỏ mọng lên – Anh thấy em thế nào?
Đôi mắt đen kia nheo lại, đánh giá cô từ đầu đến chân rồi thở dài mặc kệ. Tiếp tục công việc còn đang giang dở.
- Anh nói đi!
- Rốt cuộc là em định làm gì? – Boss đại thần cau mày bất mãn, nhẹ nhàng đặt cái laptop sang một bên thuận tay kéo cô vào lòng.
Phong Kỳ ngoan ngoãn ngồi lên đùi anh không hề nhúc nhích, cái đầu cúi thấp xuống nghịch nghịch ngón tay.
- Bạn em muốn nhờ em chụp ảnh quảng cáo, em cũng muốn… ừm… đi làm thêm.
- Em thiếu tiền sao? – Có lẽ nào chứ? Công việc cô ấy làm anh đã biết qua, thu nhập có thể nói với cô ấy là cao. Cô ấy còn muốn đi làm thêm để làm gì?
- Ưm, em muốn đổi lại cái laptop mới! – Số tiền mỗi tháng cô vẫn thu về, vẫn đầy đủ. Nhưng mà vấn đề là muốn tích thêm chút xíu. Có thể tự mình đổi lấy một chiếc laptop mới. Số tiền hiện tại cô đang có… không đủ.
- Làm thêm à? – Boss đại thần chưa có bất kỳ biểu hiện nào. Đôi tay vòng qua eo cô vô tình hay hữu tình có chút động đậy.
Con thỏ trắng nhỏ trong lòng anh vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
- Quảng cáo cái gì? – Đại thần vẫn lơ đãng hỏi. Giống như bản thân anh nãy giờ chẳng có chút hứng thú gì với cái vấn đề mà họ đang nói đến vậy.
- Trang phục!
- Chỉ một mình em?
- A! Là trang phục tình nhân! – Phong Kỳ tiếp tục say sưa – Bạn em nói đó là một người mẫu mới nổi. Phong cách rất chuyên nghiệp, cũng rất thân thiện nữa.
- Khi nào thì chụp?
- Sáng ngày mai!
- Ừ! – Anh cúi đầu dựa vào vai cô, tiếng nói trầm lãnh như cũ – Nhìn em thì vốn đã tự quyết định được rồi, hỏi anh làm gì nữa.
- Em còn chưa trả lời, em muốn nói với anh trước. Vì… – Nghĩ đến đây khuôn mặt nhỏ nhắn của cô phút chốc đỏ bừng – Vì anh là bạn trai em.
Boss đại thần nhướn cằm gật gù – Ra em còn nhớ được điều này!
- Đó là…
Câu nói kết thúc vì bị nuốt lấy, thân thể Phong Kỳ dán sát vào ngực anh, đôi tay níu giữ lấy áo anh cố gắng hít thở. Khuôn miệng bị anh chiếm hữu lục lọi mút lấy. Đôi mắt cô mê đi, hoàn toàn bị anh áp đảo.
Bàn tay anh đi lên giữ lấy gáy cô, tay kia áp sát vào lưng cô khiến cô vô thức dựa vào người anh, cằm ngẩng cao tiện đường cho môi anh đi xuống cằm cô, xuống cổ. Mi mắt anh hé mở, đồng tử lóe lên tia sáng, lươn lưỡi liếm nhẹ lên cổ cô rồi áp môi mút lấy.
- Anh Vương Thành… – Phong Kỳ vội níu lấy áo anh. Quả thực thở cũng không nổi, cái đụng chạm thân thiết của môi anh làm cô vừa ngượng vừa rối loạn. Bản thân không biết được sự nhiệt tình đột xuất của anh từ đâu mà đến. Mà nói gì thì nói, anh động thủ thì làm gì có khi nào cô chống đỡ được đâu. – Anh giận à?
Có khi nào anh tức giận, không muốn cô đi làm người mẫu không?
- Không có! – Vương Thành thở dài ôm lấy cô, bàn tay lưu luyến mơn man làn da mịn màng ở cánh tay cô. Tiếp xúc dịu dàng nâng niu như đối với bảo vật trân quý.
- Anh sao vậy? – Phong Kỳ bật cười, trông anh ấy cứ như là bị cướp đi đồ vật của mình vậy – Đừng nói với em là anh không đành lòng để em đi chụp ảnh với người con trai khác đấy.
Thân mình người con trai đang ôm cô thoáng sững lại, nhìn cô đăm đăm rồi từ từ hạ mi mắt xuống, anh cúi đầu thừa nhận – Ừ! Đúng là không đành lòng thật.
Chỉ một câu, khiến con thỏ trắng của chúng ta toàn thân như được tan chảy thành mật ong.
Còn người trước mặt này ngoài mặt lạnh lùng ít nói, anh không biết nói lời hoa mỹ đường mật lấy lòng người khác. Vốn là rất thô kệch, nhưng vẫn khiến trái tim cô cảm thấy ngọt ngào.
Cô tan ra, tan ra… >.<
Thực là xúc động. T^T
- Có trách thì trách tại sao anh không còn cách nào khác… – Tiếng nói khàn khàn của boss đại thần thì thầm bên tai cô – Hay là do anh quá ích kỷ.
- Anh Vương Thành… – Phong Kỳ ngậm ngùi. Bản thân kiềm không được vươn tay ôm lấy đầu anh.
- Mai anh có cuộc họp, không thể đưa em đi được! – Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, dựa người vào chiếc ghế đệm êm ái – Sáng mai đi nhớ phải cẩn thận.
- Vâng!
Người đàn ông bên cạnh cô thở nhẹ một hơi rồi yên lặng, đôi tay nhẹ nhàng siết lấy cô vào lòng, ủ ấm tấm lòng anh.
Phong Kỳ ngồi trong lòng anh nghẹn ngào xúc động, cô cảm nhận được tấm lòng của anh. Lúc này cô cảm thấy tình yêu của anh, giống như con thỏ trắng là cô nằm trong lòng một con hổ lớn. Bản thân con hổ này quá yêu thương chiều chuộng thỏ trắng, cố gắng chiều theo mọi ý muốn của cô. Tình yêu của anh đối với cô giống như anh đem cả thế giới của anh, toàn bộ trao tặng cho cô mặc sức hưởng thụ vậy.
Đôi tay cô khác với mọi lần vòng qua người anh ôm chặt lấy, cô gục đầu trước ngực anh thầm thì – Anh Vương Thành. Anh đừng lo, anh chàng người mẫu đó đối với em không có chút ấn tượng gì cả. Với em người đẹp trai nhất, tốt nhất chỉ có một mình anh. Cả thế gian này không có người con trai nào đối với em có thể đặt lên vị trí như anh.
- Còn nữa… – Cô tiếp tục bổ sung, đôi tay ôm lấy anh càng thêm chặt, dụi dụi đầu trước ngực anh như con mèo nhỏ. Hai má phút chốc đã đỏ bừng đến mang tai – Người con trai em yêu nhất chỉ có một mình anh thôi.
Ngượng ngùng sớm đã lấp hết mọi thứ cần nghĩ, cô hít lấy một hơi thật sâu, bạo gan vòng tay qua cổ anh kéo xuống, học theo cách của anh, từ từ hôn lên môi anh.
- Anh không lo – Vương Thành mỉm cười, từ từ đáp lại nụ hôn của cô, cũng từ từ theo thói quen giành thế chủ động.
Mà đã có người bị động chuyển sang chủ động, ắt sẽ có người từ chủ động chuyển thành bị động.
Thân mình nhỏ nhắn của cô từ khi nào bị anh hạ xuống mặt ghế êm ấm, phía trên bị bao bọc bởi anh, xung quanh cũng đều ngập tràn hương vị nam tính của anh. Toàn bộ làm trái tim cô quay cuồng không thể bình ổn nổi. Tứ chi toàn bộ đều mềm nhũn ra được anh ôm gọn lấy.
Nụ hôn này khác với mọi lần, không mãnh liệt đắm say, không êm mượt như nhung. Mà nhẹ nhàng như sương mưa mùa xuân, từng chút từng chút khiến cô lơi lỏng phòng bị, sa vào cái lưới tình ngọt ngào cám dỗ của anh.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên gián đoạn cảm xúc của đôi trai gái trẻ tuổi.
Nói là gián đoạn, bản thân nam nhân vật chính vẫn đủ khả năng cuốn lấy ý thức của cô gái trẻ. Môi anh dính sát lên môi cô, đầu lưỡi linh hoạt tách hàm răng đang run run của cô ra quấn lấy lưỡi cô, dịu dàng đẩy đưa. Một tay vẫn ôm chặt lấy cô, tay kia chậm rãi vươn ra chính xác đầu bàn cầm lấy chiếc điện thoại bấm nút tắt.
- Anh phải đi làm rồi! – Vương Thành thì thầm, nụ hôn nhẹ nhàng âu yếm đôi môi sưng đỏ của cô.
- Ưm, vậy sao? – Đôi mắt Phong Kỳ mơ mơ màng màng, vốn đã không nhận thức được đây là đâu, thời gian là lúc nào.
- Em lát nữa khóa cửa lại cho anh! – Anh gọn gẽ ngồi dậy nâng theo cô, buông tay ra cầm nhanh lấy cái lap top bên ghế.
- Dạ! – Phong Kỳ ngoan ngoãn gật đầu.
- Anh đi đây! – Khoác nhanh cái túi da lên lưng, anh cúi người xuống hôn nhanh lên môi cô. Mau chóng đi ra cửa đóng lại.
Còn lại cô gái nhỏ trong căn phòng lớn. Anh đã đóng cửa lại rồi, vậy mà bản thân cô vẫn chưa thể trấn tĩnh nổi. Xấu hổ không biết phải chui vào đâu, đành đập đầu vào gối vài cái. >”<
Chị cô sao có thể chắc chắn rằng boss đại thần là lần đầu yêu? Mỗi cử chỉ đối với cô đều là lần đầu chứ? Nếu thực sự là như vậy, anh ấy quả thực là thiên phú dị bẩm, về vấn đề yêu đương này thực quá cao tay đi. Sao lúc nào cô cũng bị đèn ép đến mức trời đất đều hòa vào làm một thế này?
Kỹ thuật hôn thực quá đỉnh rồi. +____+
Chật vật đi vào phòng tắm rửa lại cái mặt, nhìn vào bản thân mình trong gương. Đôi mắt mơ màng một tầng sương, cặp má đỏ ửng, đôi môi sưng mọng vì bị hôn quá nhiều…
Phong Kỳ mím môi lại, toàn thân sững ra một chút. Mãi một lúc lâu sau mới từ từ rút điện thoại ra. Bấm số.
- Alo! Phong Kỳ à? – Đầu máy bên kia mau chóng trả lời lại.
- Ừm! – Phong Kỳ đáp lại, có chút ngượng ngùng – Chuyện chụp ảnh quảng cáo của cậu…
- Sao? – Lưu Mỹ reo lên – Cậu đã nghĩ kỹ chưa.
- Ưm… mình… – Hai má Phong Kỳ đỏ bừng lên, ấp úng – Mình không thể giúp được. Thực có lỗi quá.
- Sao vậy?
- Mình có chút không khỏe thôi, xin lỗi nhé! – Tiếng cô lại càng nhỏ hơn.
- Được rồi không sao! – Lưu Mỹ mỉm cười dịu dàng – Cậu cố gắng nghỉ ngơi nhé.
Tiếng điện thoại đã tắt, Phong Kỳ nhìn lại bản thân trong gương, hít vào một hơi rồi bấm số gọi đến cho Lục Vân.
- Chị à!
- Sao vậy? Sao giọng em lạ thế? – Lục Vân ở đầu dây bên kia nhíu mày khó hiểu, con nhỏ này có phải là xảy ra chuyện gì không?
Tiếng nói trong điện thoại càng lúc càng nhỏ thêm – Nếu chị đi làm người mẫu chụp ảnh tình nhân. Anh rể sẽ phản ứng thế nào?
- Hả? – Sao con bé này lại hỏi cái này? Có gì liên quan không vậy?
- Thì chị cứ trả lời đi! – giọng nói ấy gần như mà gắt lên ngượng nghịu, sợ người ta hỏi thêm vào.
- Ừm, chị không biết…
- Không biết cái gì vậy? – Phương Vỹ Thiên từ bên giường đi đến bên cạnh vợ mình, ôm lấy cô từ đằng sau chớp mắt khó hiểu.
Lục Vân dở khóc dở cười, chỉ chỉ vào điện thoại – Phong Kỳ hỏi là, nếu em đi làm người mẫu chụp ảnh tình nhân. Anh sẽ phản ứng thế nào?
- Anh à? – Phương Vỹ Thiên chớp chớp mắt, một lát sau mới lóe lên tia sáng gian manh, cúi đầu bên vai cô hôn nhẹ – Anh sẽ quấn lấy em cả đêm, để lại càng nhiều dấu tích càng tốt.
Tiểu yêu nữ của chúng ta vô thức rùng mình, rốt cuộc đây là phương pháp quái lạ gì? O____o
Người bên kia điện thoại, lạnh cả sống lưng. >”<
Mà ai kia đang say mê với hương thơm, càng thêm thật thà với vợ – Trên người em nhiều điểm nổi bật như vậy, anh không tin là em có thể đi chụp ảnh bên cạnh người đàn ông khác.
- Anh nói cái gì vậy chứ? – Lục Vân đập nhẹ lên trán anh, đúng là cái kiểu suy tưởng biến thái  nhất từ trước đến nay cô từng nghe thấy.
Nhưng điện thoại bên kia sớm đã tắt đi từ khi nào rồi.
Phong Kỳ nhìn vào bản thân mình trong gương, trên nước da trắng hồng như ngọc trai. Nơi chiếc cổ trắng nhạy cảm xinh đẹp in dấu một vết hồng đỏ khó phai được.
“Đúng là không đành lòng thật.”
“Có trách thì trách tại sao anh không còn cách nào khác…”
“Hay là anh quá ích kỷ”
“Anh không lo”
Vương Thành! Anh ta rõ ràng là cố ý!!!!!!!!!!!!!!!!! >”<
Hóa ra những lời nói đó đúng là có ngụ ý âm mưu cả.
Phong Kỳ nghiến răng nghiến lợi, bản thân cư nhiên bị lừa phỉnh như thế. Cô lại còn ngây thơ nhẹ dạ. Xúc động đến mức sa vào cái hố người ta đào sẵn, bản thân lại vô cùng cam tâm tình nguyện. Thậm chí còn cảm thấy cái hố sâu đó quá sức xinh đẹp, êm ái đi.
Anh thực quá là vô sỉ rồi. Cư nhiên lừa phỉnh con thỏ trắng như cô.
.
.
.
Trên con đường cao tốc, người con trai tuấn tú ung dung ngồi bên trong chiếc xe ô tô màu trắng sang trọng. Đôi mắt đẹp tràn ngập ý cười. Một tay cầm lấy vô lăng, một tay đưa lên khóe môi che đi nụ cười gian xảo.

Không có nhận xét nào: