Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2014

Băng Tuyết Hoa ( Phiên ngoại 3 )

Phiên ngoại 3: Nụ hôn đầu!! ( Thượng )
( Bích Tuyết: =)))) ôi chao cái tựa đề )
Trong hoa viên vương phủ vào ngày đông, tuyết lặng lẽ rơi. Vị vương gia nào đó vì muốn làm vui lòng thê tử đã sai thợ vườn giỏi nhất đến trang viên của Vương phủ trồng thêm biết bao loại hoa cỏ xinh đẹp cùng sặc sỡ, với mong muốn luân phiên xuân hạ thu đông hoa viên vẫn luôn nườm nượp hoa nở đẹp đẽ.
Giữ sân vương phủ tuyết trắng như bông, một nữ oa nhi bốn tuổi đang nghịch những nắm tuyết dưới chân, vo thành một hình tròn méo mó. Mái tóc đen mềm thắt bím buộc hai bên, dây thắt gắn thêm một chiếc lục lạc nhỏ theo mỗi cái xoay đầu của bé lại phát ra âm thanh dễ nghe. Trên người tiểu oa nhi khoác một bộ y phục bằng gấm màu cam đậm, gương mặt nhỏ hồng hào khỏe manh, cặp mắt to đen linh động trong suốt, cái mũi vì khí trời lạnh giá mà hồng  lên…đường nét gương mặt thực có điểm giống với ai đó, cùng với đôi môi đỏ chúm chím hé ra nụ cười ngây ngô quả thực giống với ai kia như từ một khuôn đúc mà ra.

Đôi tay nhỏ bé đeo găng tay màu hồng, vỗ vỗ vào trái bóng tuyết tròn xoe. Thái độ tập trung chuyên chú thực giống phụ thân lại đáng yêu đến mức khiến người ta muốn cưng nựng một phen.
- Châu Nhi!
Tiếng gọi non nớt từ xa đánh động đến nữ hài tử, tiểu oa nhi liền ngửng đầu lên. Chỉ thấy từ xa chạy tới một tiểu nam hài nhỏ nhắn có gương mặt so với tiểu oa nhi  có tới bảy phần tương đồng, trên người khoác một y phục màu xanh đậm đang chạy tới. Phía sau còn có một tiểu nam hài khác ngó chừng lớn tuổi hơn, trên người khoác trang phục quyền quý, nét mày đẹp đẽ như tranh hứa hẹn sau này sẽ là một nam nhân tuấn tú bất phàm.
- Đại ca! – Minh Châu nhìn thấy Minh Trúc liền phủi đồ đứng dậy, chạy tới cạnh ca ca – Ca ca đi tập quyền với Ngạo Huyền ca ca xong rồi à?
- Ừ! – Minh Trúc gật đầu, tự nhiên xoa xoa đầu tiểu muội chỉ sinh sau mình nửa nén hương mà dặn dò cẩn thận – Trời lạnh, có mặc đủ áo không?
- Có! – Minh Châu ngoan ngoãn gật đầu, cặp mắt ngây ngô linh động chớp chớp nhìn vị tiểu vương gia tác phong chậm rãi đi phía sau bước tới liền cười toe toét – Ngạo Huyền ca ca!!
- Ngoan!! – Tiểu nam hài chỉ mới sáu tuổi gật đầu, phong thái có chút lãnh đạm không đồng trang lứa, nhưng sự ngây thơ vẫn còn đậm nét trên gương mặt bụ bẫm đáng yêu. Tần Ngạo Huyền nhìn Minh Châu một chút, chợt nhớ ra có chuyện gì liền rút trong người ra một tiểu bảo oa bằng vải, trên người mặc một bộ váy màu đỏ đưa cho Minh Châu – Cho muội.
Minh Châu nhìn con búp bê vải trong tay Tần Ngạo Huyền, vui sướng nhận lấy ôm vào lòng, yêu thích không rời tay. – Cảm ơn Ngạo Huyền ca ca.
- Minh Châu! Muội biết không, con búp bê đó là i Ngạo Huyền ca ca thi ném bóng mà có được đó. – Minh Trúc  hào hứng kể, giọng nói không khỏi sùng bài ngập ngụa. – Ngạo Huyền ca ca thắng được hai con, một con cho tiểu quận chúa.
Minh Châu cười, khoe ra  hàm răng trắng sữa… nghe đại ca thuận lại mà khen không dứt miệng – Ngạo Huyền ca ca thật lợi hại.
Tần Ngạo Huyền tính cách có chút lạnh lùng. Nhưng là một nam hài tử cũng không tránh nổi thích được khen, hai tai có điểm hồng lên mà lúng túng – Cũng bình thường, muội không cần phải khen huynh như vậy.
- Không đâu! – Minh Châu không cho là đúng mà liên tục lắc đầu, khoa chân múa tay – Đối với muội, Ngạo Huyền ca ca là lợi hại nhất.
Nàng lớn lên với Ngạo Huyền ca ca nên biết rõ, huynh ấy rất lợi hại nha. Võ công cũng rất giỏi, cũng rất thông minh… Lần trước nàng còn nhìn thấy huynh ấy bay lên mái nhà…
Oa… thực sự là khiến nàng hâm mộ không dứt!!
( Bích Tuyết : Khụ!!! Xin cho Tuyết đại má đính chính. Với trẻ nhỏ 4 tuổi, cứ ai giỏi hơn mình liền xem như giỏi nhất. Tần Ngạo Huyền võ công mới 6 tuổi giỏi thì không đâu, nhưng mà cũng đang tập luyện, nên trong con mắt ngây ngô của Minh Châu mới thổi phồng lên là lợi hại ==!! )
Minh Châu ôm con búp bê trong tay, cười rạng rỡ – Con bảo oa này, Minh Châu thích lắm…
Hai má bụ bẫm của Tần Ngạo Huyền lại được phen hồng lên thêm một chút, ừ nhẹ một tiếng rồi xoay người rời đi. Bóng lưng nhỏ bé có phần tiêu sái đi trong trời tuyết bay thực là giống người đó đến khó tả.
Minh Trúc nhìn Tần Ngạo Huyền rời đi, tự biết bản thân phải đi theo. Nhưng nhìn vải áo dính tuyết của tiểu muội, hơi không hài lòng mím mím môi, cánh tay bé nhỏ lại hướng lên cái đầu nhỏ của muội muội mà xoa xoa, người lớn nói – Thích là tốt! Thời tiết lạnh lắm, muội trở về đi.
- Muội muốn nghịch tuyết – Minh Châu phụng phịu.
- Không được cãi lời người lớn! – Minh Trúc liền trừng mắt.
Người lớn? Mới không phải đâu.
Minh Châu cúi đầu lầu bầu bất mãn – Rõ ràng là chỉ sinh trước muội có nửa nén hương thôi mà.
- Nửa nén hương đã là gì, muội chỉ là một a đầu. Huynh là nam nhân! – Minh Trúc vỗ ngực dõng dạc.
Minh Châu không phục cắn cắn môi – Ở trong nhà chán lắm, cha chỉ chịu với nương chơi trò hôn nhẹ, với muội lại không chịu. Muội không cần về nhìn cha với nương chơi đâu.
Minh Trúc nghe xong đầu đầy hắc tuyến.
Cái này…
Tiểu nam hài tự xưng là nam nhân nào đó có chút lúng túng, cái này cha đã dặn chỉ phu thê mới được chơi với nhau. Tiểu oa nhi như hắn với muội muội đều không được chơi, nên hắn cũng không biết phải khuyên muội muội thế nào… ( Bích Tuyết : ==!! Ta có thắc mắc tên Minh Vũ dạy con phương pháp hình như có chút sai lệch thì phải… )
Minh Trúc cắn cắn môi…
May thay Tần Ngạo Huyền đi vừa nãy chợt nhớ có chuyện gì, liền quay lại đứng từ xa dưới mái hiên gọi từ xa lại – Minh Trúc! Đến giờ rồi.
- A!!! – Minh Trúc giật mình quay người lại, vội vàng xoa xoa đầu Minh Châu thêm lần nữa rồi dặn – Đại ca phải đi, muội nhớ về sớm kẻo lạnh.
Minh Châu ôm theo con búp bê, nhu thuận mà gật gật đầu đứng nhìn đại ca cùng nam hài tuấn mỹ kia cùng nhau đi mất.
Thực chán!!
Cuối cùng cũng chỉ có một mình nàng chơi.
Minh Châu buồn bực duỗi chân, đạp vào bông tuyết vừa nãy khó khăn lắm mới nặn được thành một hình miễn cưỡng gọi là tròn rụng ra. Bàn tay nhỏ ngắt một đóa hoa rồi chập chững chạy vào mái hiên ngồi, co chân bĩu môi ngắt cánh bông. Vừa ngắt vừa lẩm bẩm những câu khiến người ta nghe mà không hiểu.
Đang ngắt cánh hoa, chợt thấy cánh hoa mà nàng bứt rơi xuống chiếc giày màu đen của ai đó, chiếc giày nhỏ bằng da dính mấy bông tuyết khi đi ở ngay trước mắt nàng.
Minh Châu ngây người một chút rồi ngửng đầu lên, chỉ thấy trên đầu mình có một bóng người cao cao, một khuôn mặt xinh đẹp không tì vết, ánh mắt cùng phong thái mang thần thái ngạo mạn cùng bá đạo thực là rập khuôn của một người nào đó đang hiếu kỳ nhìn mình.
- Oa… – Nàng bị dọa sợ khẽ kêu lên một tiếng, ngửa người ra sau, bông hoa bị bứt dở đang cầm trên tay cũng rơi thõm xuống đất.
Nam hài hơi không hài lòng mà nhíu mày – Huynh đáng sợ như vậy à?!
- Không có! Không có! – Minh Châu cười hì hì nịnh bợ – Không có nha.
Là Ngạo Tuấn ca ca, từ đâu tự nhiên xuất hiện thực sự khiến nàng sợ muốn chết.
Tần Ngạo Tuấn cũng không truy cứu, nhìn cánh hoa rơi đầy dưới chân Minh Châu, nhớ tới bộ dáng lẩm bẩm vừa nãy mới được nhìn thấy liền hỏi – Muội lẩm bẩm cái gì đấy?
Minh Châu nghĩ tới liền buồn thiu, ôm lấy gối thở dài – Huynh đừng có hỏi.
Tần Ngạo Tuấn vốn dĩ bẩm sinh thông minh, nhưng trong trường hợp này cũng thực không hiểu trong đầu nhỏ của tiểu Minh Châu này nghĩ cái gì, liền ngồi xuống bên cạnh, hỏi – Sao vậy? Có gì buồn bực hửm?
- Muội không muốn về nhà. – Minh Châu cong đôi môi đỏ mọng, cắn cắn môi – Về nhà cha muội không chịu chơi với muội.
Tần Ngạo Tuấn liền ngạc nhiên. Vô lý a, Minh Vũ thúc thúc đối với Minh Châu vốn sủng ái có thừa, sao lại có chuyện không chịu chơi với muội ấy được?
- Huynh nghĩ chắc không phải đâu, Minh Vũ thúc thúc thương muội như vậy…
- Mới không phải! – Tiểu oa nhi bên cạnh đột nhiên oa lên – Cha chỉ chịu với nương chơi hôn môi, muội đòi lại nhất định lại không chịu. Cha rõ ràng không thương Châu Nhi bằng nương …
Nói tới đây, cái mũi bắt đầu hồng hồng, cặp mắt to linh động cũng ngập một màn nước…
Cơ mà Tần Ngạo Tuấn nghe được nàng nói câu này, tương tự như Minh Trúc trên trán rải xuống ba sợi hắc tuyến. Cái này… hắn cũng không biết phải nói thế nào a. Ở nhà cha hắn với nương hắn cũng suốt ngày chơi hôn môi, thực sự nhiều lúc không kiêng kỵ gì trước mặt hài nhi là hắn cùng Huyền Nhi mà cùng nương thân mật. Hắn cũng đã chín tuổi, lại được sự thông tuệ trời phú nên chuyện này tuy không thể hiểu được mười phần, thì cũng được năm đi.
Nghĩ tới đây khuôn mặt non nớt hơi hồng lên, Châu Nhi lại đòi Minh Vũ thúc thúc chơi hôn môi… chuyện này…
Cố gắng tìm kiếm từ ngữ cho thích hợp, Tần Ngạo Tuấn hơi ngập ngừng nói – Châu Nhi! Cái này không thể trách Minh Vũ thúc thúc, loại chuyện này muội không thể cùng cha muội chơi.
Minh Châu ngước khuôn mặt non nớt ngây thơ tới mức không thể ngây thơ hơn mà nhìn hắn, nhìn tới vô tội cực điểm – Tại sao?
Tại sao?
Sao lại hỏi hắn aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa?!!!!!!!!!!!!!!!
- Khụ! – Tần Ngạo Tuấn ho nhẹ một cái – Nói chung là không thể được.
Bảo hắn thế nào nói ra miệng, dù gì hắn cũng chỉ là một tiểu hài tử chín tuổi. Những việc này hắn cũng chưa biết thì làm sao mà nói.
- Không thể được? Vậy sao đại ca cũng không chịu chơi với Châu Nhi? – Minh Châu chớp chớp mắt.
- Minh Trúc cũng không được! – Tần Ngạo Tuấn nét mặt xám xịt ngay lập tức ngăn cản.
Minh Châu cắn cắn môi, buồn bã ôm con búp bê vải trong lòng. Bàn tay nhỏ bé vuốt vuốt mái tóc của búp bê vải, đặt lên cái miệng được thêu bằng chỉ đỏ của nó mà chụt chụt vài cái.
Tần Ngạo Tuấn nhìn Minh Châu buồn trong lòng cũng có chút áy náy. Liền lập tức tự kiểm điểm, hay vừa nãy hắn nói quá lớn? Làm Minh Châu mất hứng?
- Châu Nhi…- Đang nghĩ xem nên nói lời nào để an ủi, chợt nhìn thấy con búp bê bằng vải mặc y phục màu đỏ trong vòng tay nhỏ bé kia. Hắn thắc mắc – Con búp bê của ai thế?
Nhắc tới búp bê, Minh Châu liền cao hứng ngay. Tay ôm khư khư con búp bê xinh đẹp mà cười vui vẻ – Là Ngạo Huyền ca ca cho muội.
- Huyền Nhi?! – Tần Ngạo Tuấn hỏi lại, mắt nhìn con búp bê đỏ kia trong tay Minh Châu, thấy nàng cưng nựng nó trong lòng bàn tay thực sự khiến Tần Ngạo Tuấn có chút gì không thoải mái.
- Đúng a! Ngạo Huyền ca ca thực lợi hại, chơi ném bóng liền được thưởng cái này – Minh Châu gật đầu chứng thực, đôi mắt vì vui thích cùng lòng sùng bái vô biên mà sáng lên giơ con búp bê lên trước mặt Tần Ngạo Tuấn khoe – Huynh xem, có đẹp không?
Tần Ngạo Tuấn nhìn con búp bê màu đỏ kia, bất giác thấy khóe mắt chợt đau. Huyền Nhi vốn bản tính lãnh đạm từ bé, sao lại có ý tặng búp bê cho Minh Châu được? Hay thằng bé này có tâm tư?
Máy móc ừ một cái, đầu óc thông minh của nam hài chín tuổi bắt đầu suy nghĩ sâu xa. Nhìn nét mặt cao hứng vui vẻ của Minh Châu đối với con búp bê vải, cùng sự hào hứng hâm mộ của nàng đối với tiểu đệ. Trong lòng của nam hài tử chín tuổi mỗi lúc dâng lên một niềm ghen ghét cùng đố kỵ.
Minh Châu tâm tình đơn giản, ôm con búp bê yêu thích không thôi mà nghịch ngợm… Chốc sau liền sực nhớ ra điều nào đó liền đứng bật dậy kêu lên – Đúng rồi!
Lần này đến lượt Tần Ngạo Tuấn bị dọa – Sao vậy?
- Cha muội không được, đại ca không được. Muội chơi hôn môi với Ngạo Huyền ca ca. – Hai mắt Minh Châu sáng lên, tự cho mình là thông minh mà cười đến chói rọi. Liền lập tức không cần chờ đợi, cũng không thèm để ý đến Tần Ngạo Tuấn bên cạnh khuôn mặt tuấn tú đã đen xì một mảng, toàn thân sát khi đối với nàng mà bước chân chạy đi.
Nàng phải đi tìm Ngạo Huyền ca ca chơi thử . Cha với nương thích chơi như vậy, chắc chắn là rất vui.
Tần Ngạo Tuấn đương nhiên không để nàng làm vậy, theo phản xạ có điều kiện mà bật dậy túm lấy tay của Minh Châu ngăn lại.
- Không được!!!!!!!!!
“ Roẹt!!!!!”
Cả hai bị tiếng động mới phát ra làm cho giật mình, nhìn vào thứ cả hai đang nắm chung lại càng hốt hoảng hơn.
Con búp bê… rách thành hai nửa.
Minh Châu ngây ngốc đứng như tượng gỗ.
Tần Ngạo Tuấn cũng không khá hơn là bao nhiêu.
Hắn không ngờ hắn vội vã ngăn Minh Châu lại, theo phản xạ muốn nắm lấy tay nàng giựt lấy. Nhưng lại vô tình cầm lấy cái tay kia của con búp bê, lực đạo thực sự không nhỏ khiến con búp bê rách ra làm đôi.
Minh Châu nhìn hắn…
Nhìn…
Hai mắt to tròn bắt đầu long lanh nước, thi nhau rơi xuống như nước vỡ đê. Hàng môi nhỏ bé cắn chặt lại, nén tiếng khóc xuống. Nhưng khuôn mặt bầu bĩnh đầy nước mắt kia cũng đủ khiến người ta đau lòng.
Tần Ngạo Tuấn nhìn mà nghẹn họng, thực sự không biết nói thế nào cho phải.
- Châu Nhi…
Minh Châu đột nhiên phản ứng kịch liệt, giựt lại con búp bê rách ôm vào lòng rồi xoay người chạy vù đi. Để lại Tần Ngạo Tuấn trân trối nhìn cái bóng nhỏ kia mặt vẫn bưng đầy nước mắt chạy đi, trong lòng nhói lên thực không biết liệu có phải hay không mình sai rồi? ( Bích Tuyết: ==!! Sai lè ra đó rồi còn có phải hay không?)
Nàng ghét Ngạo Tuấn ca ca, ghét nhất, ghét nhất..
Hết phiên ngoại.

Không có nhận xét nào: