Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2014

Bản chất sau những chiếc mặt nạ hoàn mỹ ( Phiên ngoại 2 )


Phiên ngoại 2 : Ngày cưới.
Tình yêu, nói đến tình yêu bền vững trọn vẹn. Quà thời gian sẽ trở thành gì?
Đương nhiên sẽ là lễ cưới nguy nga tráng lệ!!!!
Hai nhân vật chính yêu quý của chúng ta cũng chẳng có chút gì là ngoại lệ.

Kết hôn, lễ cưới. Dù theo phong cách phương đông hay thuần túy cổ truyền trung  quốc, lễ giáo giao hợp giữa phương đông và phương tây. Sau bao nhiêu thời gian có lẽ những thứ chung nhất và nghe quen thuộc nhất đó là áo cưới, lễ đường, hứa hẹn, phong bao và chúc phúc…
Những thứ này hai nhân vật chính của chúng ta dĩ nhiên cũng giống như biết bao các cặp đôi trong tiểu thuyết ngôn tình khác mà có được.
Nhưng trước đó thì sao?
Đương nhiên trước đó sẽ là cầu hôn chứ. Mà cầu hôn là gì? Là hẹn thề, là nhẫn đính ước, là hoa hồng đổ 99 bông, là đêm sao trời đêm lấp lánh qua cánh cửa kính nhà hàng năm sao cùng bàn ăn ánh nến lãng mạn đến mức khiến người ta rung động trong lòng!
Hai nhân vật chính của chúng ta về phần này quả thực có chút ngoại lệ…
Đán cưới long trọng, sau ngàn năm lịch sử. Đối với hôn lễ dù là phương đông hay phương tây, đến nay vẫn còn vớt vát được cái ” cổ kính” cùng” phong tục tập quán” một cách thuần túy nhất. Hỏi thử  xem liệu còn điều gì ngoài… động phòng hoa chúc?!
Lan man thì nhiều mà xảy ra thì nhanh, nói tóm lại mọi người xin cho một tràng pháo tay khi cái ngày mà ” ai cũng biết là cái gì” cũng đã tới. ( Bích Tuyết: =))))) )
Đám cưới đã tàn, những người muốn ” náo động phòng” cuối cùng cũng bị nhốt ở bên ngoài. Cửa phòng tân hôn cũng đã khóa, bên trong phòng róc rách tiếng nước chảy cùng sự ngượng ngùng khó mà tả hết. trên chiếc giường lớn màu trắng, cô gái nhỏ ngôi ngay ngắn với chiếc áo cưới lộng lẫy, trong lòng rối bời nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Âu Phong Kỳ bấm môi nhìn vào tấm kính hoa cương, thấp thoáng mờ nhạt dáng người cao lớn cùng dòng nước đang xả rốt riết lên thân thể anh giống như tiếng tim đập trong lồng ngực. Toàn thân nóng lên vì xấu hổ cùng bối rối không biết nên làm sao. >”<~~
Vậy là đã kết hôn rồi sao?!!!!
Cô đần độn nghĩ. =.=!
Chiếc váy cưới đang mặc như đang trả lời giúp, Phong Kỳ cầm lấy cái gối mềm đập đầu xuống, trì độn suy nghĩ : Tại sao cô lại kết hôn? O___O
Tại sao lại kết hôn?!!!!!! ==!!!
Nghĩ mà ngớ ngẩn. Mà cái lý do kết hôn cũng vô cùng lơ mơ.
Phong Kỳ chớp chớp mắt ngẫm ngĩ, phút chốc lại tủi thân đập cái đầu nhỏ xuống gối mà rên rỉ. Hung hăng mắng mỏ bản thân : mình thực  sự là một chút tiền đồ cũng không có. TTvTT
Mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, từ trước tới giờ đối mặt với đại thần liệu có lúc nào cô có tiền đồ sao? O___o
Nghĩ mãi… hình như là không có (__ __!)
Phong Kỳ đau khổ cắn gối cắn váy, phản ứng đà điểu hết mức cần thiết. Cái ước mơ được ngỏ lời cầu hôn ở tầng thượng nhà hàng 5 sao, ánh sao lấp lánh, lung linh trong ánh nến huyền ảo. Hoa hồng thơm ngát được đính lên trên cùng một chiếc hộp màu nhung mở ra một chiếc nhẫn kim cương hiệu của Dolly Rombal 50 kara cùng lời nói si tình ngọt ngào:
” Phong Kỳ! Anh đem cả tình yêu này dâng lên trước mặt em chỉ mong muốn một điều: gả cho anh đi!”
Tại sao cô không có? Thậm chí một chiếc nhẫn cầu hôn tối thiểu … cô cũng không có. TT___TT
Không công bằng, một chút cũng không công bằng.
Phong Kỳ rưng rưng nhớ lại, ngày hôm đó cô và đại thần cùng nhau đi xem phim. Cô xung phong đi mua một túi bắp rang bơ rất lớn, hai cốc cô ca rất to. Cùng đại thần sóng bước bên nhau vào phòng chiếu.
Phim xem rất cảm động.
Đến đoạn gần cuối, sau bao nhiêu khó khăn cực khổ. Hai nhân vật chính cuối cùng cũng đã đến được với nhau. VÀo lúc hôn lễ, người con trai đã quỳ một chân xuống nói rằng:
” Em yêu! Anh hận không thể mang đến cho em tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này. Có được em là niềm khát khao lớn nhất trong đời anh. Lúc này anh thwucj sự muốn hét lên với toàn thế giời này biết được rằng : anh là người đàn ông hành phúc nhất trên đời này.”
Phogn Kỳ tựa vào vai Đại thần sụt sịt nước mắt. Ngọt ngào quá đi, thực muốn trái tim cũng tan chảy ra mất.
Vương Thành lúc ấy rất tự nhiên ghé sát bên tai cô thì thầm – Thích lắm sao?
Phong Kỳ ngậm ngùi gật gật đầu, sao lại không ngưỡng mộ cho nổi?!!!!
- Cũng muốn được như vậy sao? – Vương Thành tiếp tục hỏi, ánh mắt lơ đãng không tậm trung nhìn trên màn chiếu.
- Phải nha! – Phong Kỳ cảm động xem phim nói lên ước muốn.
Anh cười nhẹ cúi đầu bên tai cô, hơi thở ấm áp vờn khẽ qua vành tai nhỏ nhắn của cô, nửa đùa nửa thật lặp lại câu nói lời thoại của nam chính – What do you want now?!
Nghe thấy giọng nói trầm trầm cuốn hút của anh, Phong Kỳ khẽ cười đùa lại – I want marry you in neck week. Do you want that?
- Perfect! – Trong bóng đêm, anh vẫn cái tông giọng lạnh lùng điềm tĩnh đáp lại cô. Do bóng đen trong phòng chiếu, cô không nhận ra rằng vào thời điểm ấy, ánh mắt anh có chút ánh lên một tia sáng mê hoặc cùng quỷ dị. ( Bích Tuyết: Cá đã lọt lưới nha =))))) )
Vốn nghĩ chỉ đùa. Không ngờ, đúng một tuần sau cô và đại thần kết hôn thật. Lúc cô nhận được tin thì chỉ có thể đờ đẫn được đại thần ôm vào lòng, bờ môi anh khẽ cọ lên gò má hồng hào của cô mà trả lời – Không phải em đã nói muốn lấy anh vào tuần sau sao?
O____O?!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Vấn đề là em chỉ đùa thôi… TTvTT
Phong Kỳ thực khóc không ra nước mắt. Cô ấm ức nghĩ nghĩ: Mình rõ ràng là bị người ta tính kế,  dăng bẫy đợi sẵn để mình tự  sa vào mà. ( Bích tuyết: ô!!! cũng tự biết kìa XDXDXDX )
Vấn đề là cuối cùng cô vẫn nhảy vào nha. TT___TT
Bất thình lình, một tiếng nói trầm trầm quen thuộc phát ra từ trên đỉnh đầu cô – Em đang nghĩ cái gì?
- Ối! – Phong Kỳ giật nảy mình ngước mặt lên nhìn. Thảm hại! Cô suy nghĩ vẩn vơ chuyên tâm đến độ anh tắm xong khi nào cũng không biết. Trên người anh bây giờ mặc một chiếc áo choàng màu xanh dương, cổ áo trễ sâu lộ ra chiếc xương quai xanh cùng lồng ngực màu đồng quyến rũ. Mái tóc vẫn chưa khô nhỏ giọt xuống ngực, khuôn mặt nam tính mê hoặc dụ dỗ người ta phạm tội. Còn có đôi mắt thâm trầm ấy đang nhìn cô chằm chằm.
Phong Kỳ khó khăn nuốt nước miếng. Yêu nghiệt… thực sự là yêu nghiệt.
Người này bây giờ thực sự đã trở thành chồng cô?!
Bức tượng mỹ nam hoàn hảo trước mặt cô xê dịch, gương mặt mê hoặc ấy càng lúc càng phóng lớn ghé sát vào mặt cô. Hai tay anh chống ở hai bên vây cô vào giữa, mùi dầu gội đầu cùng hương thơm trên người anh bao quanh người cô. Phong Kỳ nhìn đến đờ đẫn bất động, tầm nhìn của cô thấy rõ đôi môi quyến rũ ấy đang nhếch lên, nhếch lên…
- Hài lòng không? Hay muốn nhìn kỹ hơn nữa?! ( Bích Tuyết: Chậc! Thế này có được tính là anh tự kỷ quá ko?!! ==! )
Phong Kỳ hoàng hồn, theo trực giác cũng bản năng động vật nhỏ bé thối lui về sau. Cái đầu nhỏ rối loạn nhìn anh kề sát ngay trước mặt mà lắp ba lắp bắp – Anh… anh… anh tắm xong rồi à?!
Hỏi thừa!!! (=___=!)
Đại thần chớp mắt một cái nhìn cô, cúi đầu xuống cười khẽ một tiếng rồi gật đầu. Ánh mắt thâm trầm nhìn khắp gương mặt cô rồi dướn người tới càng thêm gần – Ừ! Anh tắm xong rồi.
Đại thần à! Anh có thể nào đừng bao che con thỏ trắng đó trước khi đưa lên bàn tiệc không?! ==!
Mùi hương trên người anh vây lấy cô làm cô nói chuyện càng thêm lộn xộn – Anh…. em… em…
May mắn có ai đó đêm nay đặc biệt rộng lượng, mách nước cho cô – Em có muốn đi tắm không?
Con thỏ trắng nhỏ của chúng ta lập tức nắm lấy cơ hội hiếm có, liều mạng gật đầu lia lịa – Có! Em đi tắm, em phải đi tắm.
- Được! – Vương Thành thong dong nghiêng người tránh đường. Phong Kỳ lập tức nâng váy chạy ào vào phòng tắm như sợ ai bắt lấy. Cánh cửa kính đóng uỳnh một cái. Chú rể ngồi trên giường không vội nằm xuống mà ngược lại đứng dậy bước lại phòng tắm, dựa lưng bên tường. Phong thái rất tự nhiên bình tĩnh, ưu nhã chờ đợi, thậm chí bờ môi quyến rũ kia còn cong cong lên mang vẻ rất quỷ dị…. ( __ __! )
Giống như biết trước sẽ có điều gì xảy ra. Không tròn một phút sau, từ bên trong bắt đầu phát ra tiếng lầm bầm bối rối. Một lát nữa, tiếng nói ấm úng ngượng ngùng anh chờ đợi cũng vang lên.
- Đại thần… anh…
- Mở cửa ra đi! – Vương Thành bật tiếng cười khẽ, như đã biết rõ là đang xảy ra chuyện gì.
- Nhưng… – Tiếng nói bên trong càng thêm ấp úng. Anh thậm chí có thể tưởng tượng khuôn mặt nhỏ nhắn đó bây giờ đang bối rối tới mức nào.
- Vậy em muốn tự mình xoay sở sao? – Anh nghiêng đầu hướng vào bên trong mà nói. Nói đến đây anh nhìn không được mà cảm thán, Phong Kỳ có một người chị như Âu Lục Vân không biết là phúc hay họa. Chiếc váy mà cô đang mặc được Âu Lục Vân đặt riêng để tặng hai người, thiết kế rất đặc biệt. Nên cách cởi ra cũng không bình thường.
Tặng hai người, của hai người, mặc vào cũng cần hai người mà cởi ra cũng cần tới hai người.
Đúng như lời Âu Phong Kỳ từng nói. Luận câu nói của chị gái cô, phải xem xét từ từng chữ một. Thế nào là một lời đa nghĩa? Thế nào là nghĩa đen nghĩa bóng? Chị gái cô chính là nhân vật biểu tượng điển hình và rõ rệt nhất.
Lại nghĩ tới chiếc váy, Phong Kỳ bấn loạn bối rối. Chẳng lẽ không cởi? Nghĩ thôi đã là không thể rồi. Nhưng bản thân cô thực sự không cách nào làm được. Với lại bây giờ là đêm động phòng, có muốn trốn cũng không nổi. Đại thần chắc chắn không cho cô trốn. Phong Kỳ ảo não cắn cắn làn môi dưới sưng đỏ suy nghĩ, nghĩ tới nát óc cũng chấp nhận cúi đầu trước thế cục.
hít một hơi thật sâu để lấy thêm lòng can đảm, Phong Kỳ chạm tay lên cái chốt cửa khẽ vặn. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cúi gằm xuống, cái miệng nhỏ lắp bắp..
- Anh… anh vào đi..
Hết phần 1.
Bích Tuyết: ta cắt, ta cắt ở đây cho mọi người tha hồ tưởng tượng mà tức chết =))))))))))))))))))
tiếp theo là gì?!!! ô hô ta chịu à nha!!!

Không có nhận xét nào: